Chương 44: Thiền tông Hoằng Trị (hạ)

Tù trưởng sớm đã lệ rơi đầy mặt, cung kính nói:

"Đa tạ ân công đã giúp Sa Ti huynh đệ an táng, những việc làm của ân công ngày hôm nay, bộ lạc Khách Nhĩ Man chúng ta không dám quên. Thỉnh ân công đến bộ lạc của chúng ta nghỉ ngơi một chút a. Để chúng ta được trọn tình chủ nhà".

Thôn dân tự động dạt ra thành đường.

Bụng Hải Long quả thực hơi đói, mấy ngày nay vẫn cảnh màn trời chiếu đất, hắn cũng muốn tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Quay đầu liếc mắt nhìn Hoằng Trị một cái, lúc này mới đi hướng về bộ lạc.

Tây Vực bộ lạc vốn rất là hiếu khách, huống chi Hải Long là đại ân nhân của bọn hắn, các hộ gia đình đều lấy đồ tốt nhất của chính mình ra tiếp đãi hai người Hải Long, trong lúc đó lo mổ dê thịt trâu, vội vàng chuẩn bị tiệc.

Làm cho Hải Long mở rộng tầm mắt chính là, buổi tối mới vừa ăn một lần cơm, Hoằng Trị liền cầm gấp lên một cái đùi dê lớn, nhìn hắn bộ dáng tay đầy mỡ, sao còn giống người xuất gia.

"Uy, ta hỏi này tiểu Trì, các ngươi tu phật không phải ăn chay sao?" Hải Long nghi hoặc hỏi.

Hoằng Trị thưởng thức mùi thịt dê nướng ngào ngạt, vẻ mặt đầy thỏa mãn nói:

"Thiền Tông chúng ta là không kiêng kỵ điều này. Sư phụ lão nhân gia ông ta thích nhất là rượu thịt, mỗi khi ta đi theo người tu luyện, qua một thời gian ngắn, người phải rời núi để mua đồ ăn, lão nhân gia thường nói, rượu thịt mặc dù cao sang, nhưng phật ở trong lòng, tu phật không nhất định phải câu nệ hình thức, chỉ cần đừng thờ phụng phật tổ với dáng vóc tiều tụy, ăn chút rượu thịt cũng không thể sao.

Oa, đại ca, thịt dê này mùi vị thật thơm, vừa thơm vừa mềm, có thể sánh bằng thịt sư phụ nướng. Ngươi cũng ăn đi!

"Nói xong, lập túc lấy bát lớn mà rót rượu Hải Long trợn mắt há mồm nhìn hắn, cười khổ nói:"Nguyên lai ngươi còn là một hòa thượng rượu thịt. Bất quá, ta thích. Ghét nhất là bị quản thúc sinh sống. Ăn, ăn nhiều một chút".

Nhìn bộ dáng hai người Hải Long, tù trưởng bộ lạc Khách Nhĩ Man nhất thời mặt mày hớn hở, liên tục hướng hai người Hải Long mời rượu, Hải Long trời sinh tửu lượng rất lớn, mà rượu này tác dụng lại chậm, vừa nhỏ, ước chừng hết mấy chục chén mà hắn vẫn không có một tí men say nào, vừa ăn, hắn hướng tù trưởng hỏi:

"Ngài biết ở Tây Vực chúng ta có tòa núi Liên Vân Sơn không?"

Tù trưởng ngây ra một lúc nói:

"Dường như có a. Ân công, ngươi muốn đi nơi nào? Không bằng ở lại nơi này của chúng ta lâu một chút, tuy rằng nơi này không thực giàu có, nhưng cam đoan mỗi ngày ngài có thể ăn thịt dê thịt trâu".

Đối với thanh niên trước mặt này, hắn là phát ra từ tình cảm nội tâm. Hơn nữa theo tâm tư mà nói, nếu Hải Long có thể ở đây thời gian dài, đối với bộ lạc mới có lợi.

Hải Long lắc lắc đầu nói:

"Ta còn phải mau trở về. Nơi đó mới là nhà của ta a! Tù trưởng người chỉ cần nhớ phương hướng Liên Vân Sơn nói cho ta là tốt rồi".

Tù trưởng thở dài, hắn cũng biết không lưu được, nói:

"Ân công, không dối gạt ngài, trong tộc chúng ta có một bảo vật, có nó ngài nhất định có thể tìm thấy Liên Vân Sơn. Ngài chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại".

Nói xong, hắn xoay người ra khỏi lều trại, một lát sau cầm một cuộn da quay lại.

Hai tay đưa cuộn da lên nói:

"Ân công, đây là bảo vật tổ truyền của tộc ta, vật này sẽ đưa cho ngài a".

Hải Long ngẩn người, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ tàng bảo đồ phải không? Nếu là thật thì chính mình phát tài. Nghĩ đến đây, vội vàng nhận lấy.

Tù trưởng giải thích nói:

"Đây là bản đồ toàn bộ Tây Vực, là tổ tiên trong lúc vô tình có được. Chẳng qua mặt trên nguyên vốn không có đánh dấu tên, bộ lạc Khách Nhĩ Man của chúng ta không ngừng thăm dò, ghi rõ ra một ít địa danh đã biết, vừa rồi ta xem một chút, cũng không có Liên Vân Sơn theo như lời ngài nói.

Nhưng trong bản đồ này có rất nhiều núi cao sông lớn, nếu ngài đối với địa hình nơi đó quen thuộc, hẳn là có thể tìm tới vị trí xác thực a. Ta có thể giúp ngài, cũng chỉ được như vậy".

Tuy rằng trong lòng Hải Long có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết đây là cái hiện tại mình rất cần, một bên nói lời cảm tạ, một bên mở ra cuốn da. Bản đồ này dùng da dê làm nên, công nghệ thập phần tốt, tuy rằng rõ ràng đã rất cũ, nhưng không có chút tổn hại.

Trên bản đồ vẽ các loại núi, sông ngòi địa hình, quả thật có chút đánh dấu.

Hoằng Trị tò mò lại gần, nhìn bản đồ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!