Chương 35: Trí diệt ngư quái (thượng)

"Oa, ca ca, ngươi thật sự còn trẻ như vậy a!"

Bình Ngọc nhìn Hải Long kia bộ dáng phong thần như ngọc thì không khỏi kinh hô ra một tiếng, mà Ngọc Hoa cũng có chút kinh ngạc.

Hải Long mỉm cười nói:

"Ta không có lừa các ngươi a. Ta nói, ta không phải là người xấu mà! Thôn trưởng, quý thôn nhìn qua có trăm hộ, ta liền đánh một trăm con cá tặng các người a".

Nói xong không đợi Ngọc Hộc ngăn cản, Hải Long đã nhẹ nhàng dựng đứng lên, dừng ở phía trên giữa con sông nhỏ, dưới tác dụng của pháp lực, hắn vẻn vẹn mượn sức nổi của dòng nước mà phiêu phù ở trên.

Mấy ngày nay chạy trốn sự khống chế, pháp lực của Hải Long đối với trước kia mạnh hơn rất nhiều, tuy rằng pháp lực của hắn cũng không nhiều, nhưng mà cuồn cuộn không dứt.

Hắn không cố ý thúc dục hạ xuống, cầm Huyết Bát Quái trên tay lên, Hải Long hét lớn một tiếng, một đạo kình khí có hào quang màu đỏ chừng một thước hướng tới chỗ con sông phía trược đánh xuống.

Oanh... một tiếng, trên mặt sông nước bắn tung tóe lên một cột nước chừng ba trượng, trong nước đông đảo tôm cá bị pháp lực của Huyết Bát Quái chấn cho hôn mê bất tỉnh.

Hải Long điểm nhẹ trên mặt sông, hướng cột nước kia phóng đi, thân hình như hư như ảo không ngừng lóe ra, một con lại một con cá bị đánh bay lên bờ, ở trên bờ Ngọc Hoa cùng tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm chăm chú nhìn hắn, cơ hồ trong nháy mắt công phu, cá đã chất thành đống trên bờ, số lượng so ra thì có một trăm con nhiều hơn chú không có ít.

Thân ảnh chợt lóe, Hải Long bay lên trên bờ sông, vừa lòng nhìn thành quả của mình, thầm nghĩ, có pháp lực thật tốt, lục sư phó bọn họ không xuống núi là một sai lầm, thiếu rất nhiều lạc thú của cuộc sống rồi.

"Này, các người đang làm gì vậy? Còn không nhanh đem tất cả cá bắt lại, nếu chết thì sẽ không ngon. Các người một đám xanh xao vàng vọt, nên uống bát canh cá bồi bổ a".

Tại thời điểm thanh âm Hải Long vang lên, lúc này đám người Ngọc Hoa mới từ trong mộng tỉnh lại, bọn họ nhìn trên mặt đất đều lộ ra một vẻ biểu tình quái dị, giống như thấy người ngoài hành tinh nhìn Hải Long chăm chú, làm cho hắn có một trận không tự nhiên.

Hải Long thầm nghĩ, hay là mình chạy nhanh khỏi nơi này đi a. Biểu hiện pháp lực như thế, chỉ sợ những thôn dân này sẽ đưa mình lên làm thần tiên.

Nghĩ đến đây hắn định phi thân rời đi, lại nghe được một thanh âm khàn khàn vang lên

"Là ai dám cả gan bắt cá của ta, không còn thích sống nữa sao?"

Hải Long ngẩn người, cảm giác được rõ ràng một cỗ yêu khí từ con sông nhỏ truyền đến. Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy nước sông đang chảy xiết như vậy đột nhiên đình chỉ lưu động, ở chính giữa con sông, một vòng xoáy cực đại dần dần hình thành.

Hải long ngầm cười khổ, sẽ không xui xẻo như vậy chứ, chỉ là bắt mấy con cá mà có thể gặp yêu quái. Hắn không có chạy, bởi vì nơi này có nhiều thôn dân như vậy, quan trọng hơn là, trong nước sông truyền đến yêu khí áp bức cũng không mãnh liệt lắm, không thể cùng với Ma Khuê cường đại khi trước mà so sánh.

Cẩn thận để ý, Hải Long bay nhanh theo Càn Khôn Giới lấy ra Huyễn Long cùng với Tinh Lam Hoàn, lam quang chợt lóe, Thanh Lam Khải giáp đã nằm ở trên người.

Hắn quay đầu hướng thôn dân hô lớn:

"Mọi người chạy nhanh cầm theo cá đó trở về thôn đi, nơi này có yêu quái".

Vừa nói, hắn khống chế Huyễn Long huyền phù ở xung quanh thân thể mình, lấy Tiểu Thiết Côn thần bí ra, cùng với Càn Khôn Giới quang mang nhất thời đại thịnh, Tiểu Thiết Côn đột nhiên biến dài ra hai thước rông cỡ quả trứng gà.

Ngọc Hộc dù sao cũng là trưởng thôn, tuy rằng chưa thấy qua cái gì quen mặt, nhưng cũng biết nơi này không phải là nơi mà bọn họ có thể lưu lại.

Vội vàng cởi áo mình đang mắc, cùng với mọi người bỏ hết cá chỗ này vào, chạy nhanh về phía thôn. Hắn cùng với thôn dân đi rồi, nhưng quên mất hai tỉ muội Ngọc Hoa.

Hai tỷ muội này sớm đã bị biểu hiện thần kì của Hải Long làm cho sợ ngây người. Lúc này thấy Hải Long một thân trang phục thần vũ, ánh mát không khỏi đều toát ra sự sùng bái. Tuy rằng lui ra phía sau một ít, nhưng vẫn chưa đi xa.

Hải Long toàn bộ tâm thần đều tập trung vào phía bên kia, tay trái Huyết Bát Quái đã chứa đày pháp lực. Đúng lúc này, oanh một tiếng, một con đại ngư theo dòng nước chui ra, cặp mắt màu đỏ độc ác hung hăng nhìn chăm chú vào Hải Long.

Sau khi nó chứng kiến Hải Long một thân thủ giả cũng không khỏi hơi kinh hãi, miệng nói:

"Tiểu tử, ngươi vì cái gì đi bắt cá của ta".

Hải Long gặp con cá lớn này thanh âm có chút hòa hoãn, trong lòng vui vẻ, biết trước mặt yêu quái kia tu vi cũng không cao thâm lắm, liền bày ra một bộ dáng tiên phong đạo cốt, lạnh nhạt nói:

"Này con ngư quái kia. Nơi này là nơi nhân loại sinh sống, ngươi trường kì ở chỗ này, hấp thụ tinh khí nhân loại, hôm nay nếu ngươi chịu đi thì sống thọ, còn ở lại thì chết ngay lúc này".

Nói xong, nắm chặt Tiểu Thiết Côn trong tay, Huyễn Long màu trắng thể tích chợt tăng đại, biến thành hình dạng giương nanh múa vuốt, bạch long chiều cao ba thước phóng về phía con cá lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!