"Tỷ tỷ, chúng ta nhặt củi thế là đủ rồi. Thời gian không còn sớm, trở về đi. Ba ba gọi chúng ta về ăn cơm, đã lâu rồi muội không nếm lại mùi vị cơm gạo. Muội thật đói a!"
Thanh âm trẻ con vang lên, Hải Long không khỏi có chút hơi ngẩn người, hắn đương nhiên không biết là ai, nhưng theo thanh âm thì có thể khẳng định, đây không phải là người của Ma Tông phái đến.
Sau đó nghe một thanh âm thành thục nói:
"Tiểu muội, ngươi buổi sáng ăn ba củ khoai lang rồi, giờ lại đói bụng chẳng phải là tham ăn sao".
"Hì hì, tỷ tỷ là người hiểu rõ muội nhất. Chúng ta trở về đi, được không, muội thật sự rất nhớ mùi gạo a! Nếu ngày hôm qua Lý đại gia không đưa gạo đến, còn không biết phải đợi đến bao lâu mới ăn được đây".
"Được rồi, được rồi. Củi cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta trở về. Ngươi đã thích ăn như vậy, giữa trưa tỷ tỷ sẽ đem phần còn lại cấp cho ngươi được chưa. Ta ăn khoai lang cũng tốt rồi".
"Không cần, sao muội lại ăn nhiều như vậy, lão ba ba nói tỷ tỷ bây giờ thân thể đang trong gian đoạn phát triển, phải ăn nhiều một chút mới được. Thôn chúng ta thật sự là quá nghèo, chúng ta là thôn nhỏ, phần lớn mọi người đều có thể ăn cơm và bánh bao.
So với chúng ta phải phát triển hơn nhiều".
Theo thanh âm tới gần, hai thân ảnh mảnh khảnh một cao một thấp xuất hiện trong tầm mắt của Hải Long.
Nghe đôi tỉ muội này nói, Hai Long không khỏi nhớ tới lúc trước chính mình cũng giống như thế này thế này, cái thôn kia cũng thực giống tình hình của mình lúc đó, mình và Trương Hạo lúc đó rất thân thiết, không phải giống đôi tỷ muội này sao? Tiểu Đậu Nha à!
Ngươi hiện tại thế nào. Lần này trở về Liên Vân Tông, ta nhất định sẽ ghé thăm ngươi.
Lúc này đôi tỷ muội kia chạy tới dưới gốc cây chỗ Hải Long đang ẩn náo. Các nàng sắc mặt cũng không tốt lắm, hơi xanh xao vàng vọt, bởi vì các nàng thiếu dinh dưỡng trường kỳ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung mạo thanh tú của các nàng, tỷ tỷ kia bộ dáng ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, muội muội cỡ mười tuổi ở bên cạnh, sau lưng hai người bọn họ đều mang một bó củi đã buột cẩn thận. Nhìn bộ dáng các nàng, Hải Long trong lòng nổi lên một trận đồng cảm.
Nhẹ nhàng hạ người xuống, Hải Long ngay sau đó đã đứng ở phía trước hai tỷ muội. Sự xuất hiện của hắn, nhất thời dọa cho hai tỷ muội nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng, liên tục lui về phía sau, bởi vì trên lưng có bó củi lớn nên các nàng nhất thời ngã xuống.
Vị tỷ tỷ kia ôm chặt muội muội vào trong ngực, rất lo sợ nhìn Hải Long.
Hải Long tận lực làm cho vẻ mặt của mình trở nên nhu hòa một chút, mỉm cười nói:
"Các ngươi đừng sợ, ta không phải là người xấu. Vừa rồi ta ngủ ở trên cây, gặp các ngươi mang bó củi nặng như vậy, nên ta muốn giúp mà thôi".
Hai tỷ muội kia hiển nhiên không có tin tưởng lời hắn nói, tỷ tỷ hoảng sợ nói:
"Ngươi, ngươi đừng tới đây. Đại thúc, chúng ta không có tiền, trên người không có gì cả. Ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta đi. Nếu muốn ta có thể đem hết hai bó củi kia cho ngươi. Nếu ngươi muốn định..., ta, ta nguyện ý cùng ngươi, muội muội của ta còn nhỏ, ngươi hãy bỏ qua cho nó nha".
Hải Long nghe lời vị tỷ tỷ này nói, không khỏi hơi ngẩn người, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, rõ ràng hai tỷ muội này đã xem hắn như cường đạo.
"Làm sao ngươi biết nhiều như vậy, nhìn qua ngươi còn rất nhỏ a! Ta thật không phải là người xấu, lại càng sẽ không làm tổn thương đến các ngươi, nếu không ta cần gì phải cùng các ngươi nói lời vô nghĩa chứ? Có đúng không".
Tỷ tỷ kia thì thào nói:
"Người ta, người ta đã mười sáu tuổi, không nhỏ, muội muội cũng mười ba mười bốn, chỉ là chúng ta lớn lên trong điều kiện ngặt nghèo mà thôi. Ngươi đừng gạt ta. Người xấu có bao giờ nhận mình là người xấu đâu. Ba mẹ thường nói, nhất định không thể dễ tin ngoại nhân".
Trong mắt hiện lên tia cảnh giác, các nàng chuẩn bị tùy thời có thể chạy trốn.
Hải Long thấy hai tỷ muội này không tin tưởng bản thân mình, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi dưới đất, sờ sờ chòm râu của mình cười khổ nói:
"Không tin thì không tin thôi. Bất quá các ngươi cũng đừng gọi ta là đại thúc, ta cũng mới mười tám tuổi à, so với các ngươi cúng không lớn hơn bao nhiêu. Tên của ta là Hải Long, vậy hai ngươi tên gì?".
Hai tỷ muội nhìn Hải Long ngồi dưới đất, quả thật đối với các nàng không có uy hiếp gì, lá gan không khỏi lớn lên.
Các nàng vừa nhặt củi rơi ra, tỷ tỷ kia có phần gượng gạo nói:
"Ta, ta gọi là Ngọc Hoa, đây là muội muội của ta Bình Ngọc, ngươi, ngươi thật sự chỉ mới mười tám tuổi sao? Y phục trên người ngươi như thế nào bị hư hao vậy? Chẳng lẽ là gặp cường đạo sao?"
Cô thôn nữ này đang nhìn tấm thân cải trang của Hải Long không khỏi dâng lên nghi vấn trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!