Hải Long không nói gì thêm đi thẳng đến bên cạnh đống lửa, đem con cá đã nướng chín kia cho Bạch Nham, mình thì cầm lấy một con khác tập trung nướng tiếp. Một lát sau không khí bắt đầu ngập tràn mùi cá chín.
Hải Long cầm con cá đã nướng lên trước tiên thổi thổi cho bớt nóng, sau đó mới cẩn thận cầm ăn. Hắn ăn cơ hồ hết cả con cá , dường như một miếng thịt non cũng không chừa. Cứ như thế hắn nướng tổng cộng tám con, trong đó một nửa là cho Bạch Nham, nửa còn lại đã nằm gọn trong bụng của hắn.
Vỗ vỗ bụng của mình, Hải Long mỉm cười nói:
"Cám ơn ngài tiền bối ta đã ăn no, làm ma no tốt hơn nhiều so với quỷ đói. Ngài động thủ đi ta tuyệt đối không phản kháng".
Nói xong hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bạch Nham sớm đã hơi thiếu kiên nhẫn, làm sạch sẽ bốn con cá kia đã thỏa mãn dục vọng ăn uống của hắn không ít, lúc này mới thong thả nhìn bộ dáng điềm nhiên của Hải Long.
Đứng lên nói:
"Tiểu tử sau khi xuống địa ngục hãy nhớ kỹ là ai đã giết ngươi, lão tử chính là Ma Khuê".
Tiện tay một chưởng hướng đỉnh đầu Hải Long đánh tới. Ở trong lòng hắn, Hải Long chẳng qua chỉ là một tên vừa tu chân xong Phục Hổ sơ kỳ, giết hắn so với đứa trẻ giết con kiến cũng không khác biệt gì. Bàn tay chợt lóe ra hai thanh hắc sắc nhọn hoắc ấn xuống.
Hải Long nhắm mắt lại, hắn cảm giác được rõ ràng cái chết đã gần kề, đột nhiên trước mắt hắn sáng ngời, tuy rằng không tin vào mắt mình, nhưng rõ ràng hắn thấy được quỹ đạo bàn tay của Bạch Nham hạ xuống.
Toàn thân đã bị tà lực của Bạch Nham phóng ra bao phủ hoàn toàn, căn bản là hắn ngay cả một cái ngón tay cũng đều không cử động được. Nhưng trong lòng Hải Long đã không còn e ngại, cảm thụ được trên đỉnh đầu truyền đến áp lực càng lúc càng lớn.
Nhìn bàn tay thật lớn hạ xuống theo quỹ đạo, hắn nhẹ giọng nói:
Thiên Quân.
Chợt dị biến xảy ra, Hải Long toàn thân nhẹ bổng, không còn thấy áp lực. Ngàn vạn kim quang chợt theo người hắn sáng lên, không thể chống đỡ nổi năng lượng khổng lồ phát ra nên lúc bàn tay của Bạch Nham cách đỉnh đầu Hải Long còn chưa đến ba tấc.
Oanh....
Thình lình xảy ra biến hóa Bạch Nham căn bản là không có cơ hội phản ứng kịp, ầm ầm nổ tung, thân thể khổng lồ của hắn giống như rác bị đánh bay ra ngoài. Hắn dù gì cũng là ma tôn trong Ma Tông, ngay khoảnh khắc kim quang bao phủ thân thể, đã miễn cưỡng khẩn trương xuất ra một món pháp khí hộ thân.
Nhưng cây Tiểu Thiết Côn phát ra kim quang kia thật sự đối phó tốt như vậy sao?
Bạch Nham không phải Thiên Thạch đạo tôn. Tu vi của hắn càng không thể so sánh với Thiên Thạch đạo tôn được, hơn nữa lại không có dự liệu dưới tình huống bị tập kích, cũng không có pháp bảo cường lực chống đỡ như Thiên Thạch, hắn có kết quả ra sao thì đã rõ.
Hải Long ngay lúc khẽ hô lên hai chữ Thiên Quân, cảm giác được rõ ràng toàn thân phóng ra đại lượng nhiệt lực kia không phải là pháp lực của chính bản thân mình, mà là một loại lực lượng không rõ. Vô số kim quang theo thân cây Tiểu Thiết Côn phát ra, uy lực của nó to lớn, thậm chí hơn cả lần trước.
Hải Long không biết rằng Tiểu Thiết côn sở dĩ phát ra uy lực lớn như vậy nguyên nhân là bởi vì ở Phạm Tâm Tông hắn gặp cơ duyên đã được hấp thụ phật khí.
Máu phún đầy trời rơi lả tả xuống mặt đất giống như mưa phùn, tất cả áp lức đều tiêu thất. Hải Long lau vội mồ hôi lạnh trên đầu. Vẫn như trước kia tiểu thiết côn không ngừng truyền đến từng trận nhiệt lực, khiến hắn có cảm giác thoải mái vô cùng.
Lúc trước sở dĩ hắn yêu cầu ăn cá, chủ yếu là vì để lòng bình tĩnh, đem tất cả tâm thần đặt vào việc nướng cá, ăn cá mới có thể làm cho tâm thần hắn không lộ ra sơ hở. Hắn thành công là nhờ vào chính trí tuệ của mình.
Hải Long không bỏ chạy, hắn biết nếu Bạch Nham còn sức lực tái chiến thì dù mình có chạy cũng tránh không khỏi bị hắn đuổi giết. Còn nếu hắn đã mất đi năng lực công kích thì dù mình không chạy, hắn cũng không còn cách gì. Di chuyển thật cẩn thận dừng lại cách Bạch Nham khoảng ba mươi thước.
Khi chứng kiến thấy Bạch Nham thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Người này đã không còn là Bạch Nham nữa mà đã biến thành một Ma Khuê chính cống, một kích của Tiểu Thiết Côn hoàn toàn đập nát lốp vỏ ngụy trang của hắn. Trước mặt Hải Long là một lão già, người màu xanh biếc mà tóc cuốn dài thành khúc nhìn qua rất là quỷ dị.
Trên mặt tuy rằng nếp nhăn dày đặc, nhưng tràn ngập vẻ dữ tợn, ngực hắn đổ sụp xuống, vạt áo đã rách bươm, mặt trên dính đầy máu tươi, trên người không ngừng lóe ra hào quang màu tím đen bất định.
Lúc Ma Khuê đấu nhau với Chỉ Thủy đạo tôn ở Phạm Tâm Tông tuy rằng đã dùng độn thuật đào tẩu, nhưng nhất định đã bị trọng thương.
Hắn vạn lần không ngờ Hải Long có thể phát ra cường lực công kích như thế, kim sắc quang mang kia tràn ngập trong không trung làm cho hắn cảm thấy khiếp hãi, ma khí với năng lượng hỗn hợp không nhừng xung khắc trong cơ thể.
Ma khí trong cơ thể hắn bị hỗn hợp năng lượng kia không ngừng đánh cho tan thành mây khói, nếu bản thân hắn thấp hơn so với hiện tại một cảnh giới thì vừa rồi ở một kích kia thân thể sớm đã bị hủy hoại.
Tuy dựa vào một ít nguyên khí tạm thời bảo vệ tính mạng, nhưng xương ngực của hắn đã bị vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng cũng đã bị thương nặng. Lúc này hắn nghĩ rất giống với Hải Long vừa rồi đều không cử động được. Chỉ có thể liều mạng thúc dục ma khí trong cơ thể chống lại hỗn hợp năng lượng đang xâm lấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!