Phiêu Miểu đạo tôn vẫn như trước kiếm chỉ thiên, nhàn nhạt nói:
"Bây giờ người mới nhận ra đây là Thần Tiêu Thiên Lôi à? Tam nhãn yêu, ngươi làm ác quá nhiều, hôm nay không thể dung tha được."
Tam nhãn yêu hoảng sợ quỳ rạp xuống tà vân hắc sắc của mình, đau khổ van xin:
"Tiên cô, thỉnh cầu ngài tha cho cái mạng quèn này, ta nguyện ý đem tất cả pháp bảo giao ra."
Phiêu Miêu đạo tôn không phản ứng gì, lạnh nhạt nói:
"Trừ ác chính là làm việc thiện, chịu chết đi. Thiên Địa sấm dậy, Thần Tiêu thiên uy. Hiện."
Trường kiếm trong tay chỉ xuống, mang theo một đạo sấm sét hồng sắc nhất thời vang rền thật lớn. Tam nhãn yêu liền giơ Vạn tà Thái Âm phiên của mình ra định ngăn cản, nhưng lôi oai thật sự uy lực quá khủng khiếp, trong tiếng nổ ầm ầm, vạn tà Thái Âm phiên cùng với thân thể của hắn đều bị tan thành tro bụi, ngay cả đám tà vân kia của hắn cũng bị thiên lôi bắn vào liền tan rã hoàn toàn.
Một ánh sáng màu đen nhấp nhoáng từ chỗ tam nhãn yêu nhanh chóng vọt ra. Phiêu Miểu đạo tôn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Nguyên thần muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu. Thiên uy tái hiện."
Lại là một đạo lôi kích giáng xuống, đối với năng lượng chứa đựng uy lực khủng khiếp đó, căn bản là nguyên thần tam nhãn yêu không thể kháng cự, nhất thời ô quang bị hồng quang nuốt chửng, không còn vết tích.
Phiêu Miểu đạo tôn hừ lên một tiếng, nói:
"Thần Tiêu Thiên Lôi, tà vật đã chết, quay về trời, ẩn."
Trường kiếm trong tay múa may vài cái vào hư không, hồng quang trên bầu trời nhất thời mờ dần, hết thảy đều khôi phục lại trạng thái bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ Thủy đạo tôn mỉm cười nói:
"Sư tỷ, Thần Tiêu Thiên Lôi của tỷ vận dụng ngày càng thuần thục, muội thấy đến ngay cả đại hư huynh cũng chưa chắc đối phó nổi à!"
Phiêu Miểu đạo tôn phất nhẹ trường kiếm trong tay, lạnh nhạt nói:
"Nếu không có Thần Tiêu kiếm tiếp cận tiên khí, thì ta cũng không thể thoải mái mà sử dụng đạo pháp như thế. Ý, cửu muội, Hải Long bị làm sao vậy?".
Chỉ Thủy đạo tôn đáp:
"Muội cũng không biết chuyện gì xảy ra với hắn nữa, vừa rồi khi tam nhãn yêu phát ra vạn tà Thái Âm phiên cũng là lúc hắn bị nhiễu tà âm, muội vừa định giúp hắn một tay thì đã thấy hắn ngã ngồi xuống Thanh Lam chi Vân, tinh thần tự nhiên ổn định lại, không còn bị cái gì quấy nhiễu nữa.
Tiểu tử này thật đúng là có nhiều điều ký quái, có lẽ đó cũng là cơ duyên do lục nhĩ tiền bối giúp hắn a.
"Phiêu Miểu đạo tôn đột nhiên đổi sắc mặt, nói:"Có đồng đạo đang tiến đến, nhất định bọn họ đã phát hiện ta dùng Thiên Lôi, chúng ta đi mau, không thể để cho bọn họ biết được thực lực thật sự của chúng ta."
Nói xong, nhị nữ cùng thi triển pháp lực, tăng tốc cho Thanh Lam chi Vân lên đến cực hạn, vụt cái đã biến mất.
Lúc sau, có hai thân ảnh cao cao bay đến chỗ mà bọn Phiêu Miểu đạo tôn vừa biến mất. Hai người một nam một nữ, đều ăn mặc hoa lệ, cước dẫm phi kiếm hào quang bắn ra bốn phía.
Nam thì tuấn tú phong trần, mũi cao thẳng tắp, nhìn ước chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, toàn thân toát ra vẻ uy nghi nhàn nhạt, nữ thì rục vào bên cạnh nam nử kia, da thịt trắng nõn như là muốn trong suốt, nụ cười trên mặt lộ ra mấy phần ôn nhu, váy dài màu tím càng phụ trợ thêm cho dáng người lả lướt của nàng, vô cùng say đắm lòng người.
"Rõ ràng chính là nơi này, ủa, sao không có ai hết vậy?" Nam tử trung niên nghi hoặc hỏi.
Nữ tử mỉm cười, nói:
"Đại ca, chắc huynh nhìn lầm rồi, có lẽ vừa rồi chẳng phải là cái gì thiên lôi đâu, chỉ là một mảnh ráng màu mà thôi!"
Trung niêm nam tử lắc lắc đầu, nói:
"Phượng muội, huynh dám khẳng định, quang mang hồng sắc vừa rồi tuyệt đối là Thiên Lôi, hơn nữa lại là cấp bậc cao nhất của Thần Tiêu Thiên Lôi. Tất nhiên là có đồng đạo nào đang trừ ma diệt yêu trong này, hơn nữa vị đồng đạo này tu vi rất cao, chỉ sợ ngay cả tông chủ chúng ta cũng khó mà sánh.
Đạo pháp cao thâm như vậy, e là cũng chỉ có vài vị tông chủ của Ngũ Chiếu Tiên mới có thể đạt tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!