Chương 2: Đăng sơn bái sư (hạ)

"Lục sư huynh, cửu sư đệ, các người đừng óan thán nữa. Chuyện này cũng chẳng trách chúng ta được, ai bảo tổ sư đặt ra quy củ nghiêm ngặt như vậy? Yêu cầu quả thực là, thực là...." Bốn người đưa mắt nhìn, đồng thời thấp giọng nói: Biến thái

Liên Vân Tông nhị đại đệ tử tổng cộng có chín người, phân ra cai quản Liên Vân sơn mạch gồm Tiếp Thiên Phong, Chí Vân Phong, Phiêu Miểu Phong, Đăng Tiên Phong, Thiên Thạch Phong, Vô Ky Phong, Xu Đế Phong, Diệt Viêm Phong và Chỉ Thủy Phong.

Mặc dù đều tu luyện tông pháp do Liên Vân tổ sư truyền lại nhưng bọn họ đều lĩnh ngộ khác nhau từ đó hình thành tu vi khác nhau. Dưới nhị đại đệ tử là tam đại đệ tử có hơn bốn mươi người, ngoài lúc thĩnh giáo sư phụ ra, họ đều tự mình độc cư một đỉnh.

Tứ đại đệ tử còn nhiều hơn, có đến hơn bốn trăm người, đều theo sư phụ mình ở trên đỉnh núi tương ứng. Thường ngày, mười hai ngọn núi vòng ngoài không có người ở, chúng chỉ là mấu chốt tạo thành tiên trận cấm chế mà thôi.

Còn bốn người trên Địa Linh Phong này đều là đệ tử đời thứ ba thụ học Liên Vân Tông nhị đại tông sư chủ trì Thiên Thạch Phong – Đạo Minh chân nhân, lần luợt là Linh Thông Tử đứng thứ sáu, Linh Chi Tử thứ tám, Linh Diêm Tử thứ chín và Linh Ngọc Tử đứng thứ mười một.

Hôm nay nhiệm vụ bọn họ chính là ở đây thu đồ đệ, mỗi năm năm một lần Liên Vân Tông Thập Nhị Phong Tiên Trận chỉ khai mở trong năm ngày. Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, có lẽ ngay cả người đến thi tuyển cũng không có khiến bốn người bọn họ bắt đầu chán nản.

Linh Diêm Tử thấp giọng nói:

"Quả là biến thái, lúc trước chúng ta có thể qua được kỳ kiểm tra đều nhờ may mắn, chứ theo tỷ lệ cả một phần trăm cũng không nổi"

Linh Thông Tử cười khổ:

"Sư phụ và sư tổ không bắt buộc chúng ta phải thu nhận đồ đệ nhưng mà không có đám ngũ đại đệ tử, mấy việc tạp dịch lặt vặt đều phải do chúng ta làm. Mặc kệ, chỉ cần hôm nay có người đến được chỗ này, bất luận thế nào cũng phải thu nhận hắn. Như vậy từ nay chúng ta mới được giải thoát."

Ba người kia đồng thời quay lại nhìn Linh Thông Tử, đồng loạt gật đầu, hiển nhiên bọn họ sớm đã ngán ngẫm mấy việc tạp dịch này.

Linh Ngọc Tử nói:

"Lục sư huynh, trong số chúng ta ở đây huynh là người có tu vi cao nhất, huynh thử dùng Thiên Thị thuật nhìn xem, dưới Địa Linh Phong có ai đến bái sư không? Bây giờ thời gian đã không còn sớm nữa, nếu vẫn không có ai lên núi chỉ sợ lần này toi rồi."

Linh Thông Tử gật đầu, niệm pháp quyết, quát:

"Thiên Lí Nhãn nghe lệnh, Khai thiên thị"

Một đạo quang mang màu lam từ trong pháp quyết của Linh Thông Tử xạ ra biến hai tròng mắt của hắn thành màu lam. Linh Thông Tử khẽ lắc đầu, đôi mắt lam sắc thấu xuất mục quang thâm thúy như hai hồ nước lạnh không ngừng lưu chuyển.

Một lớp thanh khí mờ ảo nhẹ nhàng lay động quang người, tỏa ra hương khí dịu nhẹ.

Linh Chi Tử thở dài nói:

"Tu vi của Lục sư huynh lại tăng tiến rồi! Xem ra đã đạt tới thời hậu kỳ, Thiên Tâm Quyết đã xuất hiện đạo thai hương khí, sắp tiến vào Thai Thành Kì rồi. Ài, còn chúng ta vẫn giậm chân tại Đẳng Vân cảnh giới này."

Khuôn mặt Linh Thông Tử đột nhiên hiện vẻ vui mừng tựa hồ phát hiện ra điều gì, lam quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất:

"Thật tốt quá, chúng ta có hy vọng rồi."

Linh Diêm Tử vội hỏi:

"Thế nào? Lục sư huynh, có mấy người đến đây bái sư?"

Linh Thông Tử mỉm cười đáp:

"Ta nhìn rõ có hai kẻ đã tiến vào Địa Linh Sơn, bây giờ bọn họ đã ở giữa sườn núi rồi, mặc dù chỉ có hai người nhưng đối với việc tạp dịch chắc cũng đủ rồi."

Linh Ngọc Tử thở phào, hưng phấn nói:

"Khổ nạn của đệ rốt cuộc cũng hết"

Bởi vì trong sư môn hắn đứng hàng thấp kém nhất cho nên tạp dịch cũng làm nhiều nhất, lúc này nghe thấy có người mới tự nhiên trong lòng rất sung sướng.

"Đại sư huynh, có cần đệ xuống đón họ lên đây không, đệ e họ lên không kịp mất."

Linh Thông Tử hơi nhíu mày nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!