Chương 1: Đăng sơn bái sư (thượng)

Trên bầu trời, hai đạo nhân ảnh đứng đối diện cách nhau hàng ngàn dặm. Trong đó một đạo thân ảnh, cước đạp trên thất thải tường vân, toàn thân không ngừng tản phát hào quang mang kim sắc nhu hòa.

Nhìn y khoảng ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt đầy tôn nghiêm, thân hình cao lớn, toàn thân bao phủ một tầng tiên khí nhàn nhạt.

Đạo nhân ảnh kia hoàn tòan tương phản, chân đứng trên ô vân, người mặc hắc bào, áo choàng màu đỏ phấp phới sau lưng, thoáng nhìn hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, sắc mặt hung tợn.

Người thanh niên lãnh đạm nói: 

"Gặp nhau hôm nay, chuyện giữa chúng ta cũng nên kết thúc đi!"

Trung niên nhân hừ một tiếng, đáp : 

"Tưởng ngươi đã chết, vậy để bổn tông nhân tiện thành toàn cho ngươi."

Mặc dù cách nhau ngàn dặm, nhưng thanh âm bọn họ dường như không gặp chút trở ngại nào.

Kim quang cùng hắc hồng đồng thời sáng rực, thất thải tường vân và ô vân nhanh như chớp tiến sát nhau.

Oanh

Kim quang đột nhiên trở nên chói mắt.

Trong khoảnh khắc, ngàn vạn đạo hào quang sáng rực.

"Á! Không thể nào, ngươi, ngươi làm sao có thể… chẳng lẽ cửu thiên trọng kiếp đó, ngươi đã …" Thanh âm của trung niên nhân vô cùng kinh hoàng.

"Không sai, ngươi đoán đúng, Thiên thượng địa hạ - duy ngã độc tiên (trên trời dưới đất chỉ mình ta là tiên), đi chết đi" Ngàn vạn đạo hào quang cùng kim quang hợp nhất, hóa thành một cỗ năng lượng siêu phàm bắn tới…

Không cần….

……

Mặt trời lơ lửng trên cao tỏa ra ánh sáng nóng rực. Giữa giờ ngọ nóng bức, mặt đất vàng khô ran không còn chút khí ẩm, chỉ cần chút gió thổi qua sẽ làm từng trận bụi đất bay lên mù mịt, khiến người ta phải cố nín thở --- 

"Con bà nó, cái thời tiết quỷ quái này thực sự oi bức quá, càng lúc càng nóng, không khéo hại lão tử chết mất"

Một thanh âm trẻ con tức giận vang lên.

Chỉ thấy hai đứa trả đang cởi trần ngồi dưới gốc đại thụ ven đường, nương dưới bóng mát thân cây mà tránh nắng. Vừa lên tiếng là đứa lớn hơn, thoáng nhìn khoảng tầm tám chín tuổi, thân hình nhỏ bé mảnh khảnh, da vàng như nghệ, mũi cao, mắt nhỏ, trên đầu tóc ngắn rối bù, phù lên như đống cỏ khô, trên trán, bên thái dương đầy mồ hôi, sắc mặt vô cùng bức bối.

"Long ca, đừng óan thán như vậy, thời tiết này không phải chúng ta làm chủ được. Cái đó gọi là tâm yên tĩnh thì tự nhiên cảm thấy mát mẽ thôi. Có điều, cũng hy vọng trời mưa lớn một trận ngay bây giờ, xoa diệu cái oi bức này đi." 

Đứa trẻ vừa lên tiếng ngồi bên cạnh ít tuổi hơn một chút, so với đứa trẻ mà nó gọi là Long ca, hình dáng cũng dễ coi hơn nhiều, trên vai khoác áo vải bố sạch sẽ, mặt trắng, mắt to, hai mí, tóc dài được túm gón gàng sau gáy, khoảng bảy, tám tuổi, thấp bé hơn đứa kia rất nhiều.

Long ca liếc mắt đứa trẻ vừa lên tiếng một cái, hắng giọng nói : 

"Đồng ý, tiểu đậu nha, vậy ngươi cũng đừng có nói cái gì mà văn với chả vẽ có được không, nghe khó chịu lắm. Điều kiện gia đình ngươi cũng chẳng khá giả gì mấy, tiểu tử ngươi mỗi ngày lại khóc lóc đòi đi học, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, học có tác dụng gì chứ???

Ta thấy chẳng bằng ngươi cùng ta đi nhặt củi, như vậy có thể trợ cấp thêm chút chi tiêu hàng ngày cho gia đình"

Hai hài tử này đều là trẻ sống trong thôn, Long ca tên là Hải Long, mất cha mẹ từ khi nó còn rất nhỏ, chỉ để lại cho nó một căn nhà lá mùa hè không che được mưa, mùa đông không chắn được gió, thường phải nhận tiếp tế từ dân trong thôn mới có thể sống sót đến ngày nay.

Hiện giờ mỗi ngày nó đều nhặt củi kiếm sống, đem củi kiếm được trao đổi với thôn dân lấy lương thực. Đứa trẻ bị nó gọi là Tiểu Đậu Nha cũng sống trong thôn, tên là Trương Hạo. Hai đứa là huynh đệ thân thiết từ nhỏ tới lớn.

Điều kiện gia đình của Trương Hạo so với Hải Long cũng không khá hơn bao nhiêu, cha mẹ nó chỉ dựa vào mảnh đất thuộc loại cằn cỗi bạc màu nhất trong thôn để duy trì kế sinh nhai. Bọn chúng đều là con nhà nghèo khó, sớm đã biết nghĩ dù còn chưa đến mười tuổi.

Bọn chúng tự coi mình như người lớn, cả giọng điệu cũng đã ăn theo phong cách người trưởng thành.

Nghe Hải Long nói, dáng vẻ nho nhã lịch sự của Trương Hạo lập tức hiện lại nguyên hình, cười hắc hắc nói : 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!