Hai viên hồng bảo thạch khiến ông chủ Ma tộc yêu tiền trên mặt còn đau lòng trong nháy mắt đã thu hồi về, nhìn về phía Bạch Tử ánh mắt lóe sáng, trên mặt nở nụ cười nịnh hót, hắn một bên đem bảo thạch nhét vào trong ngực của mình, một bên ngoài miệng còn nói:
"Không cần nhiều như vậy, ngài thật đúng là khách nhân cực kỳ hào phóng."
Bạch Tử khóe miệng co giật, phất tay ra hiệu ông chủ Ma tộc có thể rời đi.
Thỏa mãn che giấu hồng bảo thạch vào trong ngực, ông chủ Ma tộc phi thường nghe lời xoay người tung ta tung tăng rời khỏi.
Mà bên này, Chi Bằng cùng Mạc Lâm cũng từ trong phòng đi ra, bọn họ không biết lúc nãy đã phát sinh chuyện gì, có điều bọn họ nhìn thấy Thiên Dịch cùng Thường Cảnh sắc mặt không được tốt, cũng hiểu là chuyện không mấy tốt đẹp gì.
Liếc mắt nhìn lẫn nhau, hai người đều yên lặng đứng ở một bên.
Tất cả mọi người đều đứng ở cửa cầu thang, không một ai tính cử động cả, thế là Thiên Dịch là người đầu tiên cử động, trực tiếp kéo vợ mình trở về phòng.
Đến nỗi ngay cả Bony, cảm thấy rất là bi kịch, hoa hoa lệ lệ bị bỏ rơi —— rõ ràng nó là con thú có hình thể to lớn nhất, theo lý mà nói độ tồn tại phải là mạnh nhất, thế nhưng mỗi ngày nó không xoát độ hảo cảm thì mọi người sẽ lơ là nó đi……
Bước từng bước nhỏ, Bony ríu ra ríu rít nhảy nhót đi theo phía sau đoàn người, nỗ lực muốn biểu hiện sự tồn tại của chính mình, có điều…… Những người phía trước sao không ai quay đầu lại xem nó một chút.
Bony biểu thị, nó tan nát cõi lòng.
Năm người một Linh Thú toàn bộ tụ tập đến trong phòng bọn họ, vốn phòng tiếp khách đã xem như là rất rộng rãi bỗng nhiên cũng khiến cho người khác cảm thấy chật hẹp cực kỳ.
Vì thế, nằm không cũng trúng đạn vẫn là Bony.
Nhận được tin tức từ người khế ước, Bony bất đắc dĩ biến nhỏ thành một cục bông, sau đó viu viu nhảy vào trong lòng ngực Thường Cảnh đã ngồi trên ghế.
—— hừ hừ, dám khi dễ ngô, không có chuyện gì, ngô vẫn còn người khế ước giống cái Nhân tộc nhỏ bé đây mà.
Tất cả mọi người lần lượt ngồi xuống, lấy bàn tròn trung tâm ngồi thành một vòng.
Thường Cảnh ngồi bên cạnh Chi Bằng, sau đó là Mạc Lâm, mà Thiên Dịch ngồi bên cạnh Bạch Tử.
Bạch Tử tay trái chống cằm mình, tay phải gõ từng nhịp nhẹ nhàng lên mặt bàn.
Khóe miệng hắn nhếch lên, trên mặt mang đến ý cười, ánh mắt lười biếng rơi xuống người Thiên Dịch, lên tiếng, Ngươi định làm gì?
Muốn bắt Bọ Phỉ, nếu bọn họ không lập một kế hoạch khẳng định sẽ không bắt được nó, cho nên trước khi lên đường, phải thương thảo vấn đề về chiến thuật.
Không biết.
Thiên Dịch ném ánh mắt đến Bạch Tử, há miệng, nói ra ba chữ.
Bony ngoắt đuôi vung vẩy nằm ủ vào trong lòng ngực Thường Cảnh, mở miệng:
"Bên người Bọ Phỉ nhất định sẽ có đám Ung Cùng đi chung, vừa đối đầu Linh Thú Bọ Phỉ cùng linh thú cấp thấp Ung Cùng, phần thắng là phi thường thấp nha."
Bony tùy ý nói, ánh mắt nhìn Bạch Tử cùng người khế ước của mình xoay một vòng, khẽ hừ một tiếng xem thường, đả kích bọn họ nói:
"Chỉ bằng nhữ cùng người khế ước của ngô mà muốn đánh bại Bọ Phỉ, quả thật là quá sức viễn vông."
Thường Cảnh nghe xong, dùng tay gõ lên đầu Bony một cái.
"Mi đừng có đả kích bọn họ, mi cũng là Linh Thú, mi hẳn phải biết nhược điểm của Bọ Phỉ nằm ở đâu." Cùng là Linh Thú, hơn nữa đã sống lâu đến như vậy, đều đã thành tinh, cái con Kỵ Hành thú trong lòng ngực này luôn luôn thích trào phúng nhất định nó sẽ biết được điều này.
"Ngô mới không thèm nói!"
Mũi hừ một tiếng, Bony tiếp tục dùng dáng vẻ xuẩn ngốc rầm rì,
"Có điều nếu nhữ cầu ngô, ngô sẽ cân nhắc vấn đề này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!