Chương 43: (Vô Đề)

Ăn uống no say, Bạch Hổ theo Thường Cảnh cùng Thiên Dịch trở lại phòng, còn Chi Bằng cùng Mạc Lâm, từng người một trở lại phòng mình, dự định nghỉ ngơi.

Đem vợ mình dàn xếp ổn thỏa rồi, Thiên Dịch quay đầu nhìn Bạch Tử còn ngồi trên ghế dùng để thiết đãi khách quý, huyệt thái dương bắt đầu nảy lên thình thịch.

Mặt vô cảm đi tới trước mặt Bạch Tử, Thiên Dịch đi thẳng vào vấn đề, tâm tình không chút nào hoan nghênh không một chút ẩn giấu,

"Ngươi theo ta vào đây làm gì?"

"Ta muốn bàn với ngươi một chuyện," Bạch Tử ngẩng đầu, bởi vì linh lực đã sớm thức tỉnh nên thiếu niên đứng từ trên cao ánh mắt chằm chằm nhìn xuống mình, cười nhạt,

"Chúng ta hợp tác đi."

Vươn tay vì chính mình rót một ly nước, Bạch Tử không có chút nào nghĩ mình là khách —— giống như bọn Thiên Dịch lần đầu tiên cứu hắn, rõ ràng vết thương đã ổn rồi nhưng vẫn mặt dày mày dạn chiếm lấy cái giường duy nhất của người ta.

Hợp tác cái gì?

Thiên Dịch hai tai giật giật, kéo qua cái ghế ngồi xuống.

"Ngươi trợ giúp ta bắt lấy Linh Thú —— Bọ Phỉ." Bạch Tử cũng không do dự, liền nói ngay, mục đích chính của mình.

Không. Không cần một giây cân nhắc, Thiên Dịch trực tiếp từ chối, tuy rằng nếu cậu giao thủ cùng Bọ Phỉ, đối với linh lực của cậu sẽ tăng cao rất hiệu quả, thế nhưng cậu cũng không muốn bởi vì nguyên nhân này, mà hại sinh mệnh của mình.

Mọi người đều biết, Bọ Phỉ là Ôn Dịch thú, cùng nó giao thủ, tương đương với việc đem cả sinh mệnh giao ra —— bởi vì đây là cuộc chiến đấu không có một chút phần thắng nào.

Bạch Tử nhìn Thiên Dịch không thèm suy nghĩ dù chỉ một giây, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.

Thế nhưng, bằng vào chính năng lực của hắn căn bản không thể chống lại Bọ Phỉ, Thiên Dịch là Tinh Linh, có thể điều động sức mạnh tự nhiên, nếu trực tiếp đối đầu cùng Bọ Phỉ, sẽ có phần thắng lớn hơn.

"Thiên Dịch, ngươi phải hiểu, nếu để Bọ Phỉ tiếp tục ở trên quốc gia này đi khắp nơi, hậu quả như thế nào, tự ngươi phải hiểu lấy."

Đầu tiên Bọ Phỉ xuất hiện ở quốc gia nào, sẽ có đám Ung Cùng đi phía sau, nếu quốc gia đó có quá nhiều chủng tộc, sẽ tạo thành quy mô sát thương lớn.

"Chuyện này không liên quan đến ta."

Thiên Dịch liếc mắt nhìn Bạch Tử, có chút trào phúng nhếch khóe miệng,

"Hơn nữa, ngươi không cần phải đường hoàng nói chỉ vì quốc gia, mọi người đều biết, bất kể là Tinh Linh Thú tộc hay Ma tộc, đối với chuyện sống còn của tộc nhân xa lạ nào đó, sẽ càng không quan tâm."

Bạch Tử: …… Ngay cả cái tình cũng không được?

"Được rồi, sự sống chết của bọn họ xác thật không có quan hệ gì đến ta." Sờ sờ mũi, Bạch Tử đơn giản đem tại sao mình muốn giữ lấy Bọ Phỉ nói cho Thiên Dịch biết.

"Thú tộc cứ mỗi một trăm năm sẽ thay đổi thủ lĩnh, mà ta, muốn làm vua Thú tộc."

Đây chính là nguyên nhân hắn muốn bắt được Bọ Phỉ —— Thú tộc tôn trọng vũ lực, tôn kính người mạnh mẽ, chỉ cần người này đủ mạnh mẽ, như vậy bọn họ sẽ tôn lên làm vua, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, mà Bọ Phỉ lại rất mạnh mẽ, nếu có thể một thân một mình bắt lấy Bọ Phỉ, như vậy có thể tưởng tượng rằng, hắn hoàn toàn có lý do chứng minh mình là Thú nhân mạnh mẽ.

"Liên quan gì đến ta, ngươi muốn chứng minh mình là người mạnh mẽ, thì cứ tự mình đi bắt Bọ Phỉ đi." Nghiêng đầu hướng về phía sau nhìn người nằm trên giường, Thiên Dịch lộ ra nụ cười ôn nhu, cậu quay đầu trở lại, nhìn Bạch Tử, nói:

"Ta chỉ muốn cùng Tiểu Cảnh vẫn luôn ở bên nhau mà thôi, không có hứng thú tham gia chuyện như vậy."

Bạch Tử: …… Ngay cả cái lý cũng không xong?

"Nhưng là lúc trước ta có cứu ngươi nha." Đôi mắt hoa đào tựa cười mà như không cười nhìn Thiên Dịch,

"Ngươi không cảm thấy nên báo đáp ta sao?"

"Lẽ nào lúc trước Bạch Hổ cận kề cái chết không phải ta cùng Tiểu Cảnh cứu?"

Bạch Tử: …… Cưỡng bức cũng không thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!