Khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng rút ngắn, ba mét đã biến thành hai mét rưỡi, hai mét……
"Nhanh lên mau ngồi trên lưng ngô."
Bony lo lắng mở miệng, tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Không được. Quay đầu nhìn thiếu niên đang ôm giống đực thành niên trong lòng ngực, Thường Cảnh kiên định lắc đầu,
"Nếu chúng ta rời đi, bọn họ sẽ chết chắc."
"Đến bây giờ rồi mà nhữ còn muốn quản bọn họ."
Bony thật không thể tin nổi, nó thậm chí cảm thấy, đầu Thường Cảnh có chút vấn đề, không phải đều nói Nhân tộc rất ích kỷ sao, sao giống cái đứng trước mặt này lại khác xa đến thế chứ.
Muốn! Thường Cảnh nghe mình nói như vậy.
Bony tức giận đến nỗi trước mắt biến thành màu đen: ……
Nếu như có thể, Bony nhất định sẽ bắt Thường Cảnh đấm cho một trận, để y nhận thức rõ ràng hiện thực —— mẹ kiếp hiện tại là thời điểm thánh mẫu à? Mệnh còn không giữ được, còn cầu thánh mẫu cứu giúp sao!
Đáng tiếc, không thể được…… Bony còn chưa đạt đến cảnh giới đó, hơn nữa, những câu nói này, đã vượt mức quy định, căn bản không phải là người của thế giới này có thể nói ra, Bony là thú, thế nhưng thú cũng không thể nói ra được.
"…… Thôi được, ngô thật sự chịu đủ lắm rồi! Nhữ không đi, ngô tự mình rời đi!"
…… Thường Cảnh nhìn Kỵ Hành thú khó chịu đứng bên cạnh tuy rằng ngoài miệng nói muốn rời khỏi, thế nhưng vẫn vững vàng đứng bên cạnh mình không nhúc nhích, ánh mắt dần dần lộ ra ý cười.
"Bony, dùng linh lực hệ lửa, hình như chúng nó e ngại sợ lửa thì phải." Thường Cảnh mở miệng nói, y vừa nãy giương mắt nhìn thấy ở nơi ông lão được bao bọc chung quanh là lửa, tụi Ung Cùng bị lửa nhốt ở bên ngoài, bó tay không có biện pháp.
Được Thường Cảnh nhắc nhở, Bony lúc này mới nhớ tới, tuy đánh không lại chúng nó thế nhưng có thể kéo dài thời gian thì vẫn có thể.
Vì thế, nó niệm một đoạn thần chú, cũng giống như khi nãy, ngọn lửa đem bọn họ vây thành một vòng, ngăn cách khoảng cách với đám Ung Cùng bên ngoài.
Ánh lửa bốc lên, vốn Ung Cùng đang đến gần chợt không di chuyển nữa, chúng nó đứng ở bên ngoài, nhìn bên trong bọn Thường Cảnh được lửa bao bọc chung quanh, rất có bộ dáng các ngươi không ra đây chúng ta cũng không đi.
Phù, Bony thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì bọn họ đã giằng co một quãng thời gian khá dài, bên ngoài những người may mắn còn sống sót dựa vào thời gian này chạy biến mất không còn hình bóng —— cho nên nếu bọn họ không vượt ra ngoài vòng lửa thì bọn Ung Cùng sẽ không thương tổn được ai cả.
Đường đi Ung Cùng đã bị ngăn cách, Thường Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào Bony ngồi xuống, Thường Cảnh cảm giác chân mình đã bắt đầu run rẩy không được tự nhiên —— có trời mới biết, vừa lúc nãy y lại là người cực kỳ sợ hãi.
Bony cười nhạo một tiếng, ở trên cao nhìn xuống Thường Cảnh tựa bên cạnh mình, trong miệng khinh thường nói:
"Hừ, nhữ không phải rất lợi hại sao, vừa nãy không phải rất có khí thế mà, sao hiện tại lại như con tôm yếu nhớt thế kia, biệt hiệu anh hùng vừa rồi phải biến thành cẩu hùng mới đúng đi."
"Được rồi Bony, ta sai rồi được không."
Cười ha ha ngẩng đầu nhìn mặt ngựa đang cúi đầu nhìn mình,
"Ta không có lợi hại như vậy, ta chỉ là không kiềm được khi nhìn thấy nhiều người tử vong như vậy mà thôi."
"Lúc trước tuy rằng đã thấy nhiều cảnh tượng kinh hãi, thế nhưng những lúc ấy, tử vong đều là những linh thú cấp thấp. Mặc dù là cơ thể sống, thế nhưng, chúng nó không có trí khôn, hơn nữa độc ác lại hại người.
Nhưng là, lần này không giống, bọn họ là người sống sờ sờ, là người cùng tộc với ta, mi muốn ta thấy chết mà không cứu, như vậy coi sao được?…… Hừ, cho nên nhữ mới là Nhân tộc ngu ngốc."
Bony hất mặt qua một bên, không tiếp tục để ý người nào đó còn dựa vào chính mình.
Bony nhìn ánh lửa cùng bọn Ung Cùng bên ngoài, cảm thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói, Ung Cùng xuất hiện, như vậy Bọ Phỉ nhất định cách nơi này không xa, nhưng là, đã lâu như vậy rồi, nó vẫn chưa nhìn thấy Bọ Phỉ xuất hiện ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!