Từ lần đó sau khi ở trên lớp bởi vì bị thầy giáo nói một câu học lại liền khóc lớn, Thường Cảnh đã là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Thế nhưng, chuyện này đối với Thường Cảnh không có một chút ảnh hưởng nào.
Đối với y mà nói, hiện tại mỗi ngày cứ hết giờ học, liền trở về ký túc xá…… Đúng rồi, còn ở trong thư viện điên cuồng đọc sách.
Thường Cảnh hiện tại mỗi ngày giống như người mất hồn, sắc mặt tái nhợt, viền mắt thâm đen càng ngày càng nghiêm trọng, vốn là một thanh niên khi cười lên sẽ rất rực rỡ, hiện tại chỉ còn là bộ mặt không cảm xúc, ánh mắt đã không còn ánh sáng…… Bộ dáng đáng sợ của y khiến Khương Khiêm ở cùng ký túc xá mỗi ngày chuyện cần làm là tập trung tinh thần nhìn y, chỉ lo nếu mình không để ý, cả người sẽ bốc hơi không còn tung tích ——
Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, thì cậu phải làm sao bây giờ!
Thời gian một tháng trôi qua vội vàng, Thường Cảnh mỗi ngày cứ như con nghiện vật vờ mệt mỏi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở ưu thương.
Mới ban đầu Khương Khiêm cũng cho rằng y bởi vì bị thầy giáo già nói câu bắt học lại, thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, cậu cuối cùng cũng coi như hiểu rõ ——
Người anh em tốt của mình, rơi vào trạng thái thất tình.
Nếu biết nguyên nhân, vậy thì dễ làm rồi.
Vì thế ngày hôm nay, Khương Khiêm cầm bóp tiền kéo Thường Cảnh đang ngồi trước máy vi tính điên cuồng nhìn tư liệu lịch sử hướng đi ra ngoài ký túc xá, một bên vừa đi còn cười hề hề trêu chọc: "Thường Cảnh à, tôi mới phát hiện hóa ra cậu si tình đến như thế, không phải đang thất tình đấy chứ?
Có phải chuyện gì quá mức đâu, cái cô gái kia đúng là không có mắt nhìn người, tội gì cậu cứ để tâm đến chuyện vụn vặt như vậy, người ta không cần cậu nữa, cậu cứ dằn vặt mình như vậy, có câu nói này rất hay:
Đổi nữ nhân như thay quần áo!……" Thường Cảnh không nói gì, chỉ đi theo Khương Khiêm.
Khương Khiêm kéo Thường Cảnh ra khỏi ký túc xá đi đến con đường trước mặt cách trường học không xa, đi vào chỗ rẽ, bên trong có vài quán bán đồ nướng BBQ, hiện tại là buổi tối mùa đông, theo đạo lý phải rất là lạnh, thế nhưng các quầy bán đồ nướng vẫn không ít người qua lại.
Tìm một chỗ trống ngồi xuống, Khương Khiêm đặc biệt phóng khoáng gọi các loại đồ nướng còn có cả rượu nữa, dự định để người anh em của mình ăn uống làm hớp bia giải sầu, chỉ cần ngủ một giấc sang ngày mai là có thể trở về trạch nam xuẩn manh Thường Cảnh.
Sau khi gọi món, Khương Khiêm nhìn người trước mắt vẻ mặt rầu rĩ không vui ánh mắt trống rỗng không nhìn thấy mình, miệng không khống chế được chỉ tiếc mài sắt không thành kim mở miệng:
"Cậu như vậy là muốn gì, CMN Thường Cảnh cậu có coi tôi là anh em không."
Khương Khiêm thấy mình đã chịu đủ lắm rồi…… Một tháng này, Thường Cảnh như người mất hồn, không nói lời nào, mỗi ngày trôi qua, quả thật như cái xác không hồn.
Nghe xong lời này, Thường Cảnh ngước mắt, ánh mắt lọt vào trong đáy mắt Khương Khiêm, khiến Khương Khiêm muốn bộc lộ thêm nữa liền nuốt vào trong bụng.
Lắc lắc đầu, cậu vỗ vai Thường Cảnh, ý vị sâu xa nói:
"Haizz, cậu có chuyện thì nói với tôi một chút, đến cùng là cậu bị làm sao vậy? Thật ra, nếu thất tình, cũng không phải là chuyện gì quá to tát, nếu như cậu không chịu được, ngày mai tôi sẽ tìm mười tám cô gái, để cậu lựa chọn, bảo đảm cậu……"
"Khương Khiêm, người tôi thích, là một người đồng tính."
Khương Khiêm vẫn còn duy trì khẩu hình miệng, nửa câu nói còn lại còn chưa kịp nói ra đã bị Thường Cảnh trong chớp mắt dọa sợ đến sửng sốt rồi.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, cậu giật giật khóe miệng, mạnh mẽ đập mạnh lên lưng Thường Cảnh, cười ha ha ha điều tiết bầu không khí xấu hổ này,
"Đùa gì kì cục vậy, chuyện này không có gì đáng cười đâu."Đây không phải chuyện đùa.
"Thường Cảnh ngẩng đầu nhìn Khương Khiêm một chút, nói:"Hắn là Tinh Linh, Tinh Linh trong chuyện cổ tích ấy, loại Tinh Linh khi lớn lên có đôi tai nhọn hoắt.
Hắn đối với tôi rất tốt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, hắn vẫn chưa thành niên, lúc nào mặt cũng đỏ bừng lên gọi tôi là vợ, nói tôi là do hắn mua được, sau đó chỉ thuộc về mình hắn.
"Nói tới chỗ này, Thường Cảnh tạm dừng một chút, y cảm giác đôi mắt mình lại sắp bắt đầu mờ nhòe rồi. Y cho rằng nước mắt của mình đã khóc khô cạn, nhưng không nghĩ tới, mắt của y vẫn không khống chế được lại muốn rơi nước mắt."Hắn cũng rất bá đạo, ý muốn sở hữu rất mạnh, hắn cứu tôi rất nhiều lần, mỗi khi gặp nguy hiểm, hắn là người đầu tiên lao ra, hắn thích kéo tay tôi nói tôi chỉ thuộc về mình hắn, bá đạo ôm lấy eo tôi, lúc nào hắn cũng nói, có thể để vợ dựa dẫm vào giống đực mới là giống đực ưu tú, sau đó, hiện tại hắn là giống đực ưu tú, bởi vì hắn có thể khiến tôi dựa dẫm……"
Từng câu từng chữ thốt ra, gió ban đêm rất lớn, thổi đến mức khiến cả người rét run, Thường Cảnh quần áo che kín không nhiều, nhưng dường như không cảm giác được từng cơn rét buốt.
Không biết từ lúc nào, rượu cùng đồ nướng đã được đặt lên bàn.
Nhưng Khương Khiêm không động đậy, cậu chỉ duy trì một động tác, cực kỳ cứng ngắc nghe bạn tốt của mình nói ra những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết xx, miệng mở lớn, nửa ngày không khép lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!