Ngày hôm nay.
Thường Cảnh trong lúc ngủ mơ màng bỗng nhiên tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón tay đâu, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào.
Đây là đâu?
Thường Cảnh ở trong lòng tự hỏi, thế nhưng rất hiển nhiên, y không thể nào biết đáp án, y rõ ràng nhớ bản thân mình đang ngủ —— nhưng mà, chính mình sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây cơ chứ?
Theo trực giác, y ở trong bóng tối dò dẫm, không biết nếu như mình đi xuống liệu sẽ đi đến nơi nào, cũng không biết chính mình phải đi hướng nào.
Sau đó.
Y đi rất lâu.
Mãi đến khi, trong bóng tối truyền đến âm thanh xa lạ, âm thanh này dẫn dắt Thường Cảnh hướng đến nơi có ánh sáng duy nhất, y cách ánh sáng chưa tới một mét, liền ngừng lại.
Tiếp đó, y nghe được âm thanh kia hỏi y:
"Ngươi muốn trở lại thế giới cũ không?"
Thường Cảnh không chút nghĩ ngợi thốt lên: Muốn!
Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười khẽ, liền nói:
"Như ngươi mong muốn, khi ngươi tỉnh lại, nguyện vọng này sẽ thành hiện thực."
Thường Cảnh: …… Tự dưng có loại cảm giác buông bỏ là như thế nào nhỉ?
Có điều, thanh âm kia vừa nói hết câu, liền biến mất, vô tung vô ảnh* ——
*Vô tung vô ảnh: không thấy hình bóng.
Thường Cảnh đột nhiên nhớ tới, cho dù ở trong mộng, nếu như y đi rồi, Thiên Dịch phải làm sao bây giờ?
Vội vàng nhanh chóng lên tiếng,
"Nè, Thiên Dịch có thể đi cùng tôi hay không?!"
……
Đáp lại y, là mảnh hắc ám yên tĩnh.
Rất là bất đắc dĩ, không thể nào hiểu được, đại khái là đang nằm mơ đi ——
Ôm tâm tư như thế, Thường Cảnh nhìn trước mặt có lối đi chỉ có ánh sáng duy nhất, nhấc chân, hướng về ánh sáng kia đi tới.
Trước mắt đột nhiên biến thành một vùng trắng xóa, sau đó trời đất quay cuồng —— y biết, chính mình đã không còn tri giác.
"Này, Thường Cảnh, cậu tỉnh lại đi."
Thường Cảnh cảm giác như có người lay tỉnh mình, y không kiên nhẫn đập mạnh cánh tay đang lay động mình, sau đó điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Khương Khiêm vừa rồi dự định đánh thức Thường Cảnh: ……
Khương Khiêm nhìn thầy giáo già từng bước từng bước hướng về vị trí bọn họ đi tới, lại quay đầu nhìn Thường Cảnh ngồi chung bàn kiêm chung phòng ngủ say đến nỗi như lợn chết, bĩu môi —— cho đáng đời cứ ngủ say nữa đi.
Cậu lắc lắc đầu, người anh em à là do cậu không thể tự mình cứu chứ không phải tôi đây thấy chết mà không cứu nha, chính mình thì ngồi ngay ngắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm quyển cổ văn thư tịch đặt ở trước mặt trên bàn, nỗ lực rất chăm chú ta đây thật sự chăm chỉ học hành……
Chín, tám, bảy, sáu —— người anh em, tôi vì cậu đốt một ngọn nến mặc niệm, Amen!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!