Kỵ Hành thú chở hai vị chủ nhân, tung tăng vắt chân lên cổ lao nhanh trên đường, đôi mắt nó sáng trưng, hiển nhiên lúc trước làm bộ dáng thanh cao tao nhã bây giờ đã hoàn toàn rút đi ngụy trang lộ ra bản chất ngốc nghếch xuẩn manh.
Một đường bụi bặm tung bay, Kỵ Hành thú một đường lao nhanh không kịp thở dốc, bỏ ra không đến nửa canh giờ, đã đến chỗ cần đến —— đó là chỗ cách đây không lâu Thường Cảnh thấy khói bếp bay lên.
Đây là một thôn trang nhỏ rất yên tĩnh, bốn phía đều có cây lúa mạch vàng óng bay trong gió chập chờn như dáng người con gái thướt tha, rất mỹ lệ.
Thường Cảnh cùng Thiên Dịch từ trên người Kỵ Hành thú bước xuống đi tới một căn nhà, gõ cửa.
Gõ rất lâu mới có người đến mở cửa, mở cửa chính là một giống đực Nhân tộc, hắn đầu tiên nhìn thấy Thường Cảnh, mắt sáng rực lên, ánh mắt có chút ngây người.
Nam nhân lộ ra nụ cười quyến rũ nhìn Thường Cảnh, nói:
"Giống cái mỹ lệ, cưng có chuyện cần ta giúp đỡ sao?"
Thường Cảnh thấy nụ cười nam nhân cảm thấy sợ hãi lùi về sau một bước, lưng tựa vào trong lòng ngực Thiên Dịch.
Khóe mắt co rút, Thường Cảnh cảm thấy khó mà tin nổi.
Thấy Thường Cảnh không nói gì, nam nhân tiến về phía trước một bước, hắn cười hắc hắc, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên có một bàn tay chặn đường đi, tách ra khoảng cách giữa hắn và Thường Cảnh.
Theo cánh tay nhìn lên, nam nhân lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Thiên Dịch, Nhân tộc bản chất yếu đuối nhu nhược trong nháy mắt nam nhân lùi mười mấy bước, bộ mặt sợ hãi nhìn Thiên Dịch.
"Xin lỗi, ta không biết giống cái này có bầu bạn, ta không có ý tứ mạo phạm."
Cút.
Thiên Dịch mở miệng ra, chỉ thốt một chữ, gương mặt lạnh lùng như băng, ánh mắt có thể đông chết người.
Vì thế, nam nhân nhanh chóng chạy biến ra khỏi nhà.
Thường Cảnh nhìn căn nhà trống rỗng ngay trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn nam nhân chạy đi rất xa, ……
"Nè, Thiên Dịch, chúng ta làm như vậy, coi như trắng trợn cưới đoạt nhà dân rồi?"
……
Không còn tâm tình, cho dù gian nhà trống rỗng bọn Thường Cảnh cũng không ngủ lại tại đây, liền xoay người rời đi căn nhà này.
Thôn này không lớn, thế là bọn Thiên Dịch chẳng tốn mấy phút liền nhìn thấy một căn nhà mới.
Lần này, Thiên Dịch kéo Thường Cảnh ra phía sau, chính mình đi tới gõ cửa.
—— vợ mình bị dòm ngó một lần là quá đủ, cậu có thể nhịn được lần thứ nhất nhưng không chắc còn có thể tiếp tục lần nữa hay không.
Rất nhanh, đã có người tới mở cửa.
Mở cửa chính là một ông lão đã ngoài năm mươi tuổi, ông chống một cây gậy trúc, híp mắt đánh giá Tinh Linh trẻ tuổi gõ cửa trước mặt, đương nhiên, ông cũng nhìn thấy Thường Cảnh.
"Xin hỏi, các người đến đây có chuyện gì?"
Ông lão hỏi.
Thiên Dịch gương mặt băng giá lạnh lẽo không nói chuyện, nên Thường Cảnh từ phía sau Thiên Dịch ló đầu ra, lễ phép nói:
"Tụi con có đi ngang qua đây, muốn tá túc một đêm, ông có thể cho tụi con ở lại đây được không?"
"Được, vào đi, ngược lại gian nhà này cũng chỉ có một mình ta ở trong này, nếu tụi con không chê, cứ ở đi."
Con cảm ơn ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!