Chương 32: (Vô Đề)

Lần thứ hai nhìn thấy Bỉ Nặc cùng bầu bạn đã từng mê man giờ đã hồi tỉnh trở lại là vài ngày sau.

Vào lúc này, bọn Thường Cảnh dưới sự hướng dẫn của quản gia đi dạo hết triệt để từ trong ra ngoài tòa thành này.

Ngày hôm nay.

Chân lắc lư, Thường Cảnh trong lòng ngực ôm lấy Bony, ngồi ở trong phòng khách bày trên bàn đầy bánh ngọt —— đây là thức ăn tương đối giống như ở địa cầu, có cảm giác thân thiết lắm.

Thường Cảnh ăn đến bụng căng tròn, lại cầm lấy hồng trà đặt ở một bên trút xuống một ngụm lớn, thỏa mãn thở dài nói:

"Nhân sinh chính là như vậy, nhàn nhã ngồi ăn bánh kem cùng uống hồng trà —— a, quả thật là tuyệt đỉnh hưởng thụ."

Bony bị Thường Cảnh ôm vào trong ngực, nghe xong những câu nói này, khinh thường cất tiếng nói,

"Nhân tộc quả nhiên cũng chỉ là Nhân tộc, không có mục tiêu cực kỳ ngu xuẩn!" Thân thể của nó bé nhỏ, nếu nhìn kỹ, mặt nó tương tự như mặt con ngựa khinh thường người khác.

Tuy rằng, muốn một con thú Tiểu Mao mọc đầy lông xù mềm mại trên mặt nhìn thấy vui vẻ độ khó không thua gì ở thế giới này tìm được một người xuyên qua đến đây —— ờ, cũng có, tỷ như bầu bạn của Bỉ Nặc…… Cho nên, Thường Cảnh xác thật ở trên mặt Bony nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ.

"Ờ…… Ta muốn nói, mi là một con Linh Thú, đôi khi thỉnh thoảng dùng lời trào phúng người khác, thật sự thích hợp sao?"

Cúi đầu chọc bụng Bony, Thường Cảnh chơi vô cùng vui vẻ.

"Hừ, ngô là Linh Thú có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp như nhữ nên cứ mà cười trộm đi." Cào cào móng vuốt chính mình, đuôi Bony như muốn nhếch lên trời.

Thường Cảnh đang cười trộm: ……

Phát hiện chính mình đang so đo với Linh Thú ôm trong lòng ngực, không lẽ chỉ số thông minh của y đang tuột dốc không phanh?

—— vậy mình không tính toán với con Linh Thú này là được rồi ╮(╯▽╰)╭

"Khụ khụ, không thèm nghe mi nói nữa."

"Đó là nhữ nói không lại ngô, muốn nhận thua sao."

"…… Ai nói, mi mới nói không lại ta, nhận thua quần què ấy."

"Ngô sẽ hào phóng tha thứ cho nhữ, Nhân tộc ngu xuẩn à, nhanh đến phủ phục dưới chân ngô đi."

……!!

Đột nhiên phát hiện gần đây mình trở nên có chút ngốc nghếch, Thường Cảnh ngẩn ngơ, lập tức cúi đầu liếc mắt nhìn Linh Thú nằm trong lòng ngực —— thông minh của y càng ngày càng hạ thấp Σ( ° △ °|||)

Quá hoảng sợ, Thường Cảnh vội vàng đem tư duy chính mình kéo trở lại bình thường, chớp chớp mắt, quay đầu chăm chú nhìn Thiên Dịch từ đầu đến cuối chỉ yên lặng nhìn y, hỏi:

"Gần đây có phải anh không giữ được bình tĩnh?"

"Bình tĩnh, là cái gì?"

Thiên Dịch hỏi ngược lại.

"…… À, nghĩa của nó là trầm ổn ấy." Trong khoảng thời gian ngắn không cẩn thận buột miệng thốt ra ngôn ngữ kỳ quái, Thường Cảnh gãi gãi đầu chính mình, nói:

"Anh gần đây cùng Bony ngốc nhìn như có vẻ choáng váng nhỉ?"

Không muốn dùng từ ngốc để hình dung chính mình, trạch nam xuẩn manh Thường Cảnh đặc biệt đau trứng…… Haizz, y cảm khái, nhân sinh tịch mịch như tuyết.

Thiên Dịch nghe xong, mỉm cười, lắc đầu,

"Không đâu, Tiểu Cảnh như vậy, rất là đáng yêu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!