Chương 27: (Vô Đề)

Thanh Ngưu thú kéo chiếc xe đi loạng chòa loạng choạng, bỏ ra thời gian đến tận một tháng, từ phía đông đại lục đi tới phía tây đại lục —— nơi đây là căn cứ của Ma tộc.

Chiếc xe dừng lại ở trước cửa cung điện nguy nga tráng lệ, đó là phủ đệ của Bỉ Nặc.

Bỉ Nặc xuống xe trước, đứng chắp tay, sau đó xuống xe tiếp theo chính là Thiên Dịch ôm lấy Thường Cảnh ——

Thường Cảnh từ lần trước sau khi sử dụng chữa trị linh lực, thân thể vẫn chưa khôi phục hẳn, luôn mơ màng có cảm giác muốn ngủ, không có sức lực để nhấc nổi cả cánh tay.

Nép vào trong lòng ngực Thiên Dịch, Thường Cảnh hít thở thật sâu, hiển nhiên lại một lần nữa rơi vào tình trạng ngủ say.

"Hoan nghênh tới cung điện của ta, bầu bạn của ta, đang ở bên trong." Bỉ Nặc nhìn cửa lớn cung điện trước mặt tinh xảo, vừa nghĩ tới bước vào trong sẽ nhìn thấy người kia ngủ say, sắc mặt khẽ biến động, lộ ra vết nứt ấm áp.

Hắn quay đầu, làm tư thế chủ nhân hoan nghênh khách mời, khóe miệng có chút cong lên.

"Xin theo ta tiến vào."

Thiên Dịch gương mặt lạnh lùng, đáy mắt lạnh lẽo băng giá, không có bất kỳ ánh sáng, đồng thời cả người đều tỏa ra xa cách ngàn dặm đối với người bên ngoài —— bởi vì thân thể Thường Cảnh, khoảng thời gian này, khiến Thiên Dịch không có cách nào bình tĩnh lại.

Cậu căn bản không biết, sử dụng chữa trị linh lực sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu như sớm biết, cho dù bất luận có làm sao, sẽ không cho Thường Cảnh sử dụng, mặc dù tay cậu bị tổn thương diện tích khá lớn —— thế nhưng năng lực phục hồi của giống đực rất nhanh chóng, cho nên, bị thương như vậy, nhiều nhất cũng chỉ cần thời gian nửa tháng là có thể hồi phục.

Nhân tộc yếu ớt, cậu rõ ràng biết Thường Cảnh là Nhân tộc thế mà dưới tình huống đó lại không nghĩ tới sử dụng chữa trị linh lực có đem lại tác dụng phụ gì hay không……

Đúng, Thiên Dịch đang tự trách mình.

Cậu đang lo lắng, đang sợ hãi!

Đối với lời mời của Bỉ Nặc, Thiên Dịch không có cách nào mỉm cười lễ phép đi đáp lại.

Nói cậu trốn tránh trách nhiệm cũng được, không dám đối mặt cũng được, nói chung, cậu cho rằng tất cả những thứ đầu têu này, đều là do Bỉ Nặc bỗng nhiên xuất hiện mới phát sinh ra chuyện này, nếu không phải vậy, bọn họ vẫn khỏe mạnh ở Bình Thành……

Gắt gao ôm lấy người vào trong ngực, Thiên Dịch đáy mắt đã tiêu tan biến ảo, cuối cùng hóa thành lo âu và sâu sắc tự trách.

Không nghe được đáp lại, Bỉ Nặc cũng không có biểu lộ ra tức giận, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Thiên Dịch ôm Thường Cảnh, lập tức xoay người đi vào cửa lớn.

Thiên Dịch ngừng trong chốc lát, sau đó liền đi theo.

Mà vốn Thanh Ngưu thú đang đứng bên cạnh Bony, cũng chính là Kỵ Hành thú nhìn người khế ước muốn rời khỏi, vội vã lên tiếng xoát độ tồn tại, nếu không những tên Ma tộc vô tri kia sẽ đem nó cùng linh thú cấp thấp bên cạnh giam chung một chỗ, nó tuyệt đối sẽ phát điên.

Nghe được âm thanh Kỵ Hành thú, Thiên Dịch bước chân dừng một chút, sau đó liền không để ý đến trực tiếp rời đi —— bởi vì ở trong lòng của cậu, Kỵ Hành thú là kẻ cầm đầu hại Thường Cảnh hiện tại thỉnh thoảng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.

Bony ngơ ngác nhìn người khế ước làm lơ chính mình hơn nữa cũng không quay đầu lại: ……

Tiến vào cung điện phía trước, Bỉ Nặc đã sớm giúp bọn họ chuẩn bị gian phòng kỹ càng.

Vào lúc này, Thiên Dịch ôm Thường Cảnh, trực tiếp theo một người đi tới bên trong phòng.

Cẩn thận từng li từng tí một đem người trong ngực đặt lên giường, tay chân nhẹ nhàng, như sợ vật trân quý trong lòng ngực sẽ bị vỡ nát.

Khi đầu Thường Cảnh chạm lên giường, y nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, mở đôi mắt ra. Ngước mắt, liền cùng ánh mắt Thiên Dịch chạm vào nhau, Thường Cảnh thấy rõ ràng, sâu trong đáy mắt đối phương là tự trách cùng lo lắng.

Khóe miệng hơi nâng lên, Thường Cảnh nhẹ giọng an ủi:

"Thiên Dịch, anh không có chuyện gì."

Mỗi một lần tỉnh lại, y đều có thể nhìn thấy Thiên Dịch nhìn thật kỹ vào ánh mắt của y.

Y rất khó chịu.

Thiên Dịch đem trách nhiệm đều đổ hết lên người mình, rất là tự trách, Thường Cảnh minh bạch, nhưng tất cả những thứ này cũng không thể trách Thiên Dịch, đương nhiên cũng không thể trách bất luận kẻ nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!