Chương 21: (Vô Đề)

Sau đó, Thường Cảnh nâng quyển sách lên dựa vào cây đèn bàn, đọc say sưa ngon lành, đến nỗi quên cả việc đi ngủ.

Một lúc sau, vẫn là Thiên Dịch rút quyển sách trên tay y ra, nhắc nhở y đến giờ ngủ rồi, lúc này Thường Cảnh mới hoảng hốt cảm thấy, mí mắt mình như muốn díp lại, con mắt dường như không còn sức mở ra được nữa.

Nâng lên đôi mắt dụi dụi hai mắt chính mình, Thường Cảnh mí mắt chua xót, nhìn người ngồi ngay trước mặt, cười híp mắt nhìn Thiên Dịch, một giây sau, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đứng dậy, lấy tấm khăn mặt nhúng nước trong chậu đồng lau mặt một hồi, lúc này Thường Cảnh mới bò lên giường, nằm sát vào góc tường.

Sau khi Thiên Dịch tắt đèn dầu, cũng lên giường, nằm thẳng người.

Lúc này, Thường Cảnh đã sớm ngủ sâu, y trở mình, lăn vào trong lòng ngực Thiên Dịch. Cảm giác được ấm áp, Thường Cảnh bắt đầu thỏa mãn sượt sượt vào lòng ngực Thiên Dịch, vô thức nỉ non điều gì đó.

Thiên Dịch cảm nhận được trong lòng ngực có thân thể mềm mại hô hấp đều đều, trong bóng đêm, gương mặt trắng nõn nhanh chóng nổi lên hai đóa mây hồng.

Hai tay cứng ngắc đặt ở bên người, Thiên Dịch xoắn xuýt mình có nên ôm eo người nằm trong lòng ngực hay không, cúi đầu ngắm mái tóc nhu thuận đen bóng, cậu cắn môi, như đã quyết định chuyện mình sẽ làm.

Nếu như có ánh sáng trong phòng, có thể nhìn thấy Thiên Dịch tròng mắt màu xanh lục né qua tia kiên định.

Cậu chậm rãi vươn tay đặt trên eo Thường Cảnh, từng điểm từng điểm, chậm rãi di chuyển…… Mãi đến khi, đưa tay đem người ôm hoàn toàn vào trong lòng ngực tiến vào trong thân thể mình.

Khóe miệng hiện lên nụ cười ngây ngốc, Thiên Dịch sung sướng ôm vợ đang ngủ say vào trong lòng ngực, chỉ còn dư lại từng đám mây ngũ sắc bay bồng bềng trong đầu.

Cứ như vậy, Thiên Dịch tinh thần phấn chấn ôm Thường Cảnh đang ngủ say sưa, mở to đôi mắt đến tận ánh bình minh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thường Cảnh mở mắt ra, phát hiện mình ngủ trong lòng ngực Thiên Dịch, y chớp chớp mắt, sửng sốt mấy giây, lập tức vội vàng muốn lui về phía sau.

Kết quả là, y hơi động một chút, cảm giác được có một đôi tay ở bên hông của mình.

—— y nhích một chút, cánh tay ôm lấy eo y liền ôm chặt một chút.

…… Thường Cảnh khóe miệng co giật, lại nói, ngày hôm qua lúc mình tắm rửa Thiên Dịch còn không dám ở chung với mình thế mà giờ lại làm ra hành động này?

Lẽ nào chỉ mới một đêm, đã hắc hóa rồi?

Bất đắc dĩ, Thường Cảnh giương mặt lên, vừa lúc đối diện đôi mắt Thiên Dịch ôn nhu nhìn y, điều này khiến cho đôi tai y đột nhiên nóng hổi lên.

Dời ánh mắt sang chỗ khác, Thường Cảnh nhỏ giọng nói:

"Thiên Dịch, buông anh ra."

Thiên Dịch sững sờ, lập tức ngoan ngoãn thả lỏng tay ra, nhìn tay mình mới vừa buông lỏng ngay lập tức xoay người chính mình ôm ấp Thường Cảnh, cậu có chút oan ức mếu máo, Tiểu Cảnh.

Thường Cảnh cố ý nghiêm mặt, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên khuôn mặt đẹp trai bức người, đối đầu cặp mắt sủng nịch cùng yêu thương, liền ha ha ha ha cười lên, muốn nói sang chuyện khác.

"Thiên Dịch, trời đã sáng rồi đúng không?"

Khóe miệng hơi nhếch lên, Thiên Dịch ôn nhu trả lời:

"Đúng rồi, trời đã sáng."

Thường Cảnh: …… A ha ha ha, cái đề tài này, thật là ngu ngốc, Thường Cảnh nhìn bên ngoài cửa sổ bầu trời sáng sủa, yên lặng ở trong lòng đối với mình đưa ra thủ thế khinh bỉ.

"Thiên Dịch, cái này……" Thu hồi ngón tay của mình, Thường Cảnh nhìn Thiên Dịch, vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói của y không thốt lên được, thế là Thiên Dịch càng ngày càng tiến sát gần mặt y hơn, đem lời muốn thốt ra liền nuốt xuống.

Thân thể y rụt lại, hai mắt trợn to nhìn khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng gần, mãi cho đến khi, trên môi của chính mình có nhiệt độ ấm áp.

Bỗng dưng, Thường Cảnh đột nhiên đẩy Thiên Dịch ra, vươn mình ngồi dậy.

Y che miệng mình, có chút không thể tin nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!