Địa Quốc là quốc gia rộng lớn, hầu như mỗi một tộc đều có mảnh đất sinh hoạt phân chia khu vực quần cư, đặc biệt là Ma tộc cùng Thú tộc, nước giếng không phạm vào nước sông.
Hiếm thấy chính là, ở bên trong mỗi một tộc, đều có thể thấy thân ảnh Nhân tộc, Nhân tộc bởi vì không có chủng tộc trên người chỉ có năng lực bình thường, đồng thời tuổi thọ cũng ngắn chỉ vẻn vẹn trăm năm, đối với những chủng tộc khác mà nói căn bản không tạo thành sức uy hiếp.
Thế cho nên, Nhân tộc vẫn luôn an phận sinh hoạt trong các bộ tộc khác.
Đương nhiên, Nhân tộc không có năng lực cùng tuổi thọ không dài nên bọn họ chỉ có thể an ổn sinh tồn trong các bộ tộc khác cũng là một trong những nguyên nhân, còn có thêm một nguyên nhân trọng yếu khác, chỉ có Nhân tộc mới có giống cái, mới có thể khiến cho chủng tộc trong lúc đó huyết mạch sinh sôi sinh sản sẽ không ngừng đi xuống.
Cân nhắc đến đời sau, các chủng tộc trong lúc đó không thể không tiếp thu Nhân tộc cùng cư trú với bọn họ, ở lại, sinh trưởng, rồi sinh sản.
Nhân tộc bởi vì nguyên nhân tự thân, vì lẽ đó bình thường bọn họ đều rất ôn hòa, tuy rằng không thiếu có một ít người tương đối khác loại, thế nhưng phần lớn mà nói, bản tính của Nhân tộc so sánh với những chủng tộc khác, đều tốt đẹp hơn rất nhiều.
Mỗi một nơi các chủng tộc sinh hoạt lẫn nhau đều có một vương giả thống trị, vương giả trong lúc đó không can dự vào sinh hoạt của bộ tộc, nhưng ngự trị trên những phàm dân bách tính, thống trị Tinh Linh chính là Tinh Linh Hoàng.
Cứ mỗi một trăm năm Tinh Linh Hoàng sẽ tranh cử một lần, nội dung tỷ thí chính là dựa vào bản lãnh của chính mình đi đến Thú tộc đi vào bên trong tìm tới Thần Thú Dục Hỏa Phượng Hoàng từ trong tay hắn ngắt một chiếc lông chim Kim Vũ, đồng thời đánh bại Tinh Linh Hoàng ban đầu.
Tinh Linh trăm tuổi thành niên, từ sau đó sẽ không bao giờ chết, dung mạo sẽ không có bất kỳ lão hóa theo thời gian.
Nhân tộc nếu muốn được vĩnh sinh, phải đến được Tinh Linh tộc, Ma tộc hoặc là Thú tộc giống đực tự nguyện kết hợp hơn nữa phải hạ khế ước sinh tử, khi khế ước thành lập, Nhân tộc liền có thể cùng người đó ký kết khế ước đồng sinh cộng tử.
Nếu Nhân tộc kết hợp cũng định ra khế ước cùng giống đực là Tinh Linh, như vậy giống cái Nhân tộc đó sẽ giống Tinh Linh, vĩnh sinh.
—— chỉ cần vạn vật bất diệt, Tinh Linh bất tử, giống cái cùng Tinh Linh ký kết khế ước, liền có thể vĩnh sinh.
Thế nhưng, giống cái ký kết khế ước nếu phát sinh quan hệ với giống đực khác, khế ước hết hiệu lực, giống cái Nhân tộc sẽ rơi vào địa ngục Vô Gian, vĩnh sinh vĩnh thế nhận hết mọi đau đớn.
Và như thế, giống đực đã cùng giống cái ký kết khế ước, cũng chết theo.
—— Tương tự, nếu giống đực đã ký kết khế ước với giống cái mà lại phát sinh quan hệ ngoài luồng, như vậy, giống đực đã cưỡng bách giống cái kia, sẽ phải chịu trừng phạt, mà giống cái cùng nguyên chủ ký kết khế ước sẽ mất đi hiệu lực, trừ khi nguyên chủ nguyện ý một lần nữa cùng hắn ký kết.
Thế cho nên, loại khế ước này có rất ít giống đực nguyện ý cùng giống cái ký kết, dưới cái nhìn của bọn họ, Nhân tộc quá nhỏ bé, yếu đuối, nhu nhược, cùng giống cái Nhân tộc kết hợp sau đó sinh sản đời sau nhất định là phải làm, thế nhưng bọn họ rất ít kết hợp làm chuyện hôn nhân trọng đại như thế này.
Chờ khi giống cái Nhân tộc từ từ già yếu đi, nhóm giống đực sẽ vứt bỏ bọn họ ngay lập tức, đi tìm tân hoan mới.
……
Từ trong miệng Thiên Dịch nghe được thế giới quan trong thế giới kỳ dị này, Thường Cảnh lại yên lặng không nói gì.
Thế giới thần kỳ như vậy, rốt cuộc vì cái gì mà tồn tại được vậy!
"Em đừng lo lắng, chờ ta thành niên, ta sẽ cùng em ký kết khế ước sinh tử, chúng ta đồng sinh cộng tử, như vậy Tiểu Cảnh vẫn có thể luôn bên cạnh ta nha."
Thiên Dịch nhìn thấy Thường Cảnh bỗng nhiên trầm mặc, nghĩ đến là bởi vì chính mình đã nói giống đực sẽ vứt bỏ giống cái khi tuổi về già nên cảm thấy chua xót, cho nên mới buột miệng thốt ra.
Có điều nó thật sự rất thích người vợ mà nó đã mua được, vì lẽ đó ký kết khế ước sinh tử gì chứ, cũng không phải thuận miệng mà nói ra đâu.
Thiên Dịch nhớ rõ cha của chính mình nói cho nó biết, nếu tương lai con gặp được người mình thích, tuyệt đối không nên do dự, nhân lúc còn sớm phải đoạt lấy trong tay, sau khi trưởng thành phải cùng với người ấy ký kết khế ước sinh tử, nếu không, đợi đến khi người đó đã đến ngưỡng cửa tử vong, hối hận cũng đã quá muộn.
Bởi vì, ông nội Thiên Dịch chính là thí dụ điển hình, khi bà nội sáu mươi mấy tuổi qua đời, chỉ trong một đêm, tóc liền trở thành bạc trắng.
Sau vụ đó, ông liền nói cho cha Thiên Dịch biết, phải quý trọng người bạn đời trước mắt, lưu lại câu nói này, liền rời khỏi, đi ra bên ngoài khám phá các chủng tộc khác.
Cái gì! Thường Cảnh nghe xong lời Thiên Dịch không phải không khiếp sợ, sau khi nghe xong sự tình trong thế giới ly kỳ này, y đã rõ ràng, thân phận mình trong lúc này có bao nhiêu là thấp hèn.
"Tiểu Cảnh, ta sẽ không lừa gạt em, bởi vì khi ánh mắt ta lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Cảnh, ta đã rất thích rất thích rồi." Thiên Dịch ôm lấy cánh tay Thường Cảnh, chăm chú không buông, ánh mắt như sao trời lộng lẫy sáng óng ánh.
Điều này làm cho Thường Cảnh muốn thốt Đừng đùa lại phải nuốt trở vào trong, y cảm thấy nếu như mình nói ra câu nói này, sẽ xúc phạm tới đứa bé trước mắt này.
Nuốt câu nói trở vào trong, Thường Cảnh nín nhịn nửa buổi mới phun ra một câu: …… Cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!