Chương 18: (Vô Đề)

Hai người sau khi ăn trái cây xong, bắt đầu tiếp tục hướng về mục tiêu xuất phát đến thành trấn.

Đại khái là do chữa trị linh lực thức tỉnh, Thường Cảnh đã đi hơn một canh giờ, cũng không cảm thấy có chút mệt mỏi uể oải nào.

Chân của hai người đi không nhanh cũng không chậm, cuối cùng trước khi chạng vạng đã tới, đến được Bình Thành.

Tiến vào Bình Thành, hai bên đường phố đều là các cửa hàng, có một số tiểu thương buôn bán vật phẩm còn đứng ngay tại đường lôi kéo khách ghé gian hàng mình.

Thường Cảnh chú ý tới, trên đường phố đi lại, đa số đều là giống đực, có rất ít giống cái đi lại, cho dù có, cũng là cúi đầu, bước chân vội vàng.

Cảm giác được những ánh mắt dán lên người mình, Thường Cảnh chớp mắt, y cảm thấy, chính mình dường như trở thành dị loại?

Dù sao, từ lúc y tiến vào cửa thành đi cho đến bây giờ, gặp phải giống cái, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Chính mình cứ quang minh chính đại ngẩng đầu ưỡn ngực đi lại trên đường phố, bản thân đã là một dị loại rồi.

Hơi nhíu nhíu mày, cái loại bị cho rằng là động vật trong sở thú hoặc cái cây di động, Thường Cảnh thấy khắp toàn thân đều khó chịu.

Thiên Dịch hiển nhiên cũng chú ý tới, cậu đưa tay nắm lấy người đứng bên cạnh mình, đem bàn tay đặt vào trong lòng bàn tay của mình, sau đó, mới tiếp tục chậm rãi bước đi.

Được Thiên Dịch nắm tay, Thường Cảnh phát hiện, những tầm mắt dừng lại trên người y, đã giảm thiểu đi rất nhiều.

Vì thế, vốn dĩ lông mày y đang nhíu chặt từ từ giãn ra, khóe miệng, chậm rãi nâng lên y cưới nhàn nhạt.

……

Bỏ ra một viên ngọc bích, cả bọn Thường Cảnh được cho một gian phòng khách phổ thông, đồng thời, có thể ở liên tục ba ngày, còn có cả bao ăn.

Thường Cảnh: ……

Khi đi lên cầu thang, Thường Cảnh kéo tay áo Thiên Dịch, hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch,

"Thiên Dịch, chúng ta chỉ còn một viên ngọc bích cuối cùng?"

Lại nói, bọn họ còn chưa kịp ăn cơm đã bị đuổi ra rồi đi.

"Tiểu Cảnh, thật ra, một viên hoàng bảo thạch là có thể mua cả tòa tiểu viện." Nghĩa bóng chính là, một viên ngọc bích có thể trụ trong khách điếm ba ngày, đã là rất xa xỉ rồi.

…… Được rồi.

Thường Cảnh trong sáng nghĩ, mặt hàng của thế giới này, thật sự là quá tiện nghi…… Có điều, tiền thông dụng là đá quý, xem như, cũng thật bình thường!

Đi vào gian phòng, Thường Cảnh nhìn chung quanh, đối với cái gọi là gian phòng phổ thông, liền định nghĩa.

―― một cái giường cùng bàn tròn và bốn cái ghế đẩu, một tấm bình phong được đặt trong một góc phòng, bên trong đặt một thùng gỗ, đó là nơi dùng để tắm rửa.

Bố trí rất đơn giản, tuy rằng đơn giản, nhưng thật thoải mái.

Kéo cái ghế đẩu, Thường Cảnh ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Thiên Dịch, tiếp theo, cậu có kế hoạch gì không?"

Thiên Dịch dẫn y rời đi thôn Tinh Linh mục đích thứ nhất là muốn trở nên mạnh hơn, mục đích thứ hai là né tránh Rohan.

Không biết nữa.

Nghiêng đầu, Thiên Dịch nói, đôi mắt xanh biếc trong suốt cực kì.

Bất quá khi cậu nói ra, Thường Cảnh đang nhìn cậu chờ mong thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống sàn nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!