Chương 14: (Vô Đề)

"Con không biết nữa, bất quá lúc đó con cảm nhận được nước mắt Tiểu Cảnh rơi xuống trên người, sau đó liền cảm thấy trong thân thể có một luồng linh lực bắt đầu tăng vọt, rồi tiếp đó, con đã sớm thức tỉnh linh lực."

Thiên Dịch miêu tả ra cảm giác đó, chính mình kỳ thật cũng rất nghi hoặc.

"Ý con là nói, nhờ vào nước mắt?" Hào Dịch khó có thể tin mở miệng hỏi.

Đại khái là vậy. Nắm tay Thường Cảnh, Thiên Dịch nhìn vẻ mặt Hào Dịch không thể tin được, nhỏ giọng hỏi,

"…… Hào thúc, có gì sao?"

Hào Dịch đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Thường Cảnh, như là nhìn trên người y có thể giúp Thiên Dịch sớm thức tỉnh linh lực.

Có lẽ ánh mắt Hào Dịch quá mức chăm chú, khiến Thường Cảnh trong lòng nhảy dựng lên.

Kéo kéo khóre miệng, Thường Cảnh theo bản năng nắm chặt tay Thiên Dịch, đối đầu ánh mắt Hào Dịch, hỏi một câu:

"Hào thúc, nước mắt của con, có vấn đề gì sao?"

Không thể nào.

Hào Dịch nhỏ giọng lầm bầm, hầu như chỉ là nỉ non, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với Thường Cảnh:

"Thường Cảnh, ngươi tới đây một chút."

Thường Cảnh vừa định đi tới, lại bị Thiên Dịch kéo tay lại.

Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hào Dịch, nói:

"Hào thúc, Tiểu Cảnh là Nhân tộc bình thường, con sớm thức tỉnh năng lực không có quan hệ gì đến em ấy."

"Thiên Dịch, con cho rằng ta sẽ thương tổn hắn sao?" Nhìn động tác Thiên Dịch, Hào Dịch nhíu mày, ngữ khí cũng bất mãn,

"Hào Dịch như ta đây không đến nỗi đối với một giống cái nhỏ bé lại phải ra tay!"

"Không phải, Hào thúc, con……" Thiên Dịch kéo cánh tay Thường Cảnh, vẻ mặt khó nói.

Thường Cảnh thấy tình huống như vậy, vội vã động viên vỗ lên mu bàn tay Thiên Dịch, cười nhẹ động viên:

"Thiên Dịch, Hào thúc chỉ là muốn ta đến đó, không có chuyện gì đâu."

Nói xong, y đem tay của chính mình rút khỏi tay Thiên Dịch, đi tới trước mặt Hào Dịch.

Y cũng không biết Hào Dịch muốn làm gì với mình, có điều bản năng y tin tưởng, trước mặt Tinh Linh giống đực thành niên này, sẽ không làm tổn thương y.

Ừm, cái nhận thức từ xưa đến nay của y đều luôn tin như vậy, cũng giống như Thiên Dịch sẽ luôn bảo vệ chính mình ấy.

Xác thật đúng như những gì Thường Cảnh nghĩ, Hào Dịch cũng không có làm gì, chỉ là nhắm mắt lại, đem cổ linh lực thăm dò vào thân thể y, giống như mới vừa rồi làm với Thiên Dịch.

Thường Cảnh nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể tùy ý cho cỗ linh lực kia thăm dò khắp nơi ở bên trong thân thể của chính mình, linh lực ấm áp đi khắp các vị trí trong cơ thể y, để y cảm thấy thật thoải mái, thật nhẹ nhàng.

Thời điểm Hào Dịch mở mắt ra, ánh mắt nhìn Thường Cảnh có chút phức tạp.

Đó là một ánh mắt thoải mái nhẹ nhàng lại có chút vui sướng, ánh mắt như thế, khiến đỉnh đầu Thường Cảnh chỉ đầy dấu chấm hỏi.

Khi Thiên Dịch thấy Hào Dịch mở mắt ra, liền đem người kéo về bên cạnh mình, một đôi mắt xanh biếc cẩn thận xác định vợ tương lai của mình không bị tổn hại một sợi tóc nào, mới chịu thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêng đầu qua chỗ khác, Thiên Dịch nhìn về phía Hào Dịch sắc mặt hiện ra vẻ phức tạp,

"Hào thúc, Tiểu Cảnh không bị làm sao chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!