Rohan vừa rời đi Thường Cảnh liền trực tiếp nắm chặt Thiên Dịch cẩn thận kiểm tra một lúc, xác định vết thương nơi gần ngực liên tục chảy máu đến ghê người đã khép lại hoàn toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim rốt cuộc cũng ngưng đập nhanh rồi.
Khịt khịt mũi, Thường Cảnh cúi thấp đầu xuống, cực kỳ giống như đứa nhỏ làm chuyện có lỗi.
"Xin lỗi, Thiên Dịch."
Linh lực sớm thức tỉnh khiến Thiên Dịch lập tức trưởng thành thành một Tinh Linh thành niên, chiều cao tăng lên nhanh chóng, vốn dĩ đã quen thuộc ngước đầu lên nhìn Thường Cảnh vào lúc này trong chớp mắt đã biến thành nhìn xuống, có chút khiến cậu vẫn chưa quen thuộc cho lắm.
Thế nhưng điểm không quen ấy rất nhanh bị cậu lơ đi, bởi vì cậu phát hiện cao lên là một ưu thế, cậu có thể dễ dàng ôm lấy Thường Cảnh vào trong lòng ngực, gắt gao ôm chặt chẽ.
Cảm giác như vậy, thật là tốt.
Ôm lấy vợ mình vào trong lòng ngực, Thiên Dịch sờ lên mái tóc dài nhu thuận của Thường Cảnh, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Tiểu Cảnh, không sao cả, em nhìn xem, không phải ta nhân họa đắc phúc sao?"
Nếu không có vụ này, cậu căn bản không thể sớm thức tỉnh linh lực.
Thế nhưng nhìn chung qua hơn ngàn năm, Tinh Linh sớm thức tỉnh linh lực cũng không nhiều lắm, Thiên Dịch cũng không hiểu chính mình có phải sẽ biến trở lại thành đứa nhỏ, mà lần này xem như cùng Rohan không nể tình mặt mũi, nếu cậu lại biến trở về thành đứa nhỏ, như vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
"Tiểu Cảnh, chúng ta cần phải đi đến Hào thúc ở đó mấy ngày." Cúi đầu nhìn Thường Cảnh, Thiên Dịch nói.
Hào Dịch ở bên ngoài thôn độc lập, hơn nữa ông cùng Rohan đồng thời thức tỉnh hai hệ linh lực, nhờ vào tuổi tác của mình, Rohan muốn đến gây phiền phức, cần phải ước lượng năng lực chính mình mới được.
Thiên Dịch một lần nữa vác gùi lên vai, ôm người trong lòng ngực bế ngang lên, môi khẽ nhếch, âm phù Thường Cảnh nghe không hiểu từ trong miệng Thiên Dịch bay ra.
Tiếp đó, bọn họ bay lên không trung.
Thường Cảnh kinh ngạc nhìn Thiên Dịch bay giữa không trung, trong lòng đối với thế giới này, kính nhi viễn chi tâm tư lại tăng lên không dưới năm mươi điểm.
Đến được nhà Hào Dịch, Thiên Dịch ôm Thường Cảnh bay xuống, thả xuống người mình đang ôm ấp, cậu đi tới trước cửa, gõ gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra, khi Hào Dịch nhìn thấy Thiên Dịch, nhíu mày, nghi hoặc lên tiếng, Thiên Dịch?
Nghe vậy, Thiên Dịch lộ ra nụ cười thật lớn, sạch sẽ lại đơn thuần.
Hào thúc, là con.
Hào Dịch vừa nhìn thấy Thiên Dịch liền biết đứa nhỏ này đã sớm thức tỉnh linh lực, sắc mặt xoạt một cái liền kéo xuống,
"Thiên Dịch, chuyện gì đã xảy ra với con, làm sao lại sớm thức tỉnh linh lực?"
Đối với Tinh Linh mà nói, linh lực sớm thức tỉnh là một chuyện rất nguy hiểm, nếu bất cẩn một chút, rất có thể thương tổn đến bản thể Tinh Linh.
"Hào thúc, chúng ta đi vào rồi nói sau."
Sờ sờ đầu chính mình, Thiên Dịch kéo tay Thường Cảnh, nói: Chuyện này rất dài.
Hào Dịch nhìn thoáng qua Thiên Dịch kéo tay Thường Cảnh, tóc có chút tán loạn, trong không khí bay tới mùi hương, điều này làm cho ông nhíu mày bất động thanh sắc.
Giống cái Nhân tộc này, lại ở trên người bôi lên hương liệu!
Cái nhận thức này, khiến sắc mặt Hào Dịch không tốt. Có điều ông vẫn nghiêng người qua, để Thiên Dịch kéo Thường Cảnh vào cửa.
Đóng cửa lại, Hào Dịch đi tới bên người Thường Cảnh, cẩn thận ngửi một cái, ngữ khí bất thiện nói:
"Ngươi, lại dám ở trên người thoa hương liệu."
"Hào thúc, người nói cái gì vậy, làm sao Tiểu Cảnh lại thoa hương liệu được." Chỉ khi nào đến kỳ phát tình, những giống cái còn chưa có phối ngẫu, mới bôi lên người hương liệu, làm sao Hào thúc lại giống Bạch Hổ cùng Rohan, nói lời như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!