Chương 1: (Vô Đề)

Thường Cảnh cảm thấy mình nhìn thấy thiên thần, cái loại khi lớn lên sẽ thật xinh đẹp mỹ lệ sau lưng có đôi cánh trên đầu còn có đôi lỗ tai thật dài.

Tuy rằng thiên thần chỉ là một đứa trẻ mới chừng mười một mười hai tuổi, thế nhưng vẻ đẹp của thiên thần không ảnh hưởng một chút nào, bởi vì cũng có bé trai thiên thần mà, đó chính là Cupid đấy……

Thường Cảnh nhìn nó ngây dại rồi, đồng thời y còn cảm thấy, chính mình đang có một giấc mơ rất đẹp.

Phải biết rằng mỗi khi ông thầy giáo già căm phẫn sục sôi giảng bài về lịch sử cận đại Trung Hoa thế mà cậu vẫn ngủ gục nằm mơ thấy thiên thần, quả nhiên đó là kỳ tích.

Chính vì lẽ đó, lúc y mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy có người đứng trước mặt giống y như thiên thần xuất hiện trong giấc mộng, kinh ngạc không cách nào nói nên lời.

Nhưng mà…… Chờ chút chờ chút đã, Thường Cảnh rất là nghi hoặc nhìn thiên thần đứng trước mặt này, hửm, thiên thần có lỗ tai nhọn sao?

Không phải chứ, vậy thì đứng trước mặt y đây, là sinh vật gì!!

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, đây là chỗ nào!!!

Em tỉnh rồi! Nhìn thấy Thường Cảnh tỉnh lại, Thiên Thần nở nụ cười, mặt mày cong lên trong nháy mắt khiến Thường Cảnh như nhìn thấy tiên nữ bay lượn trên mây —— chỉ thuộc về bầu trời.

Liều mạng lắc lắc đầu, kỳ thật Thường Cảnh còn chưa kịp phản ứng.

Tuy rằng không phản ứng, thế nhưng Thường Cảnh đã rõ, chính mình đã xuyên qua rồi.

Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp thuyết minh chính là y không cẩn thận ngủ sau đó thời không xuất hiện hỗn loạn cậu cứ như vậy không cẩn thận bị cuốn vào thời không thác loạn dẫn đến chuyện xuyên qua.

…… Trở lại thực tại.

Bị chính mình não bổ, Thường Cảnh cũng cảm thấy trong não mình chấn động quá lớn rồi.

Lập tức, y nhìn về phía sinh vật đứng trước mặt mình ngay lúc này.

Cậu là ai? Thường Cảnh cau mày, liếc mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt, thân thể còn quá bé, dáng người cũng hết sức nhỏ gầy, y phục trên người chỉnh tề, thế nhưng có thể thấy, đã có chút cũ sờn.

Tình huống như vậy khiến Thường Cảnh phải quay đầu nhìn một vòng hoàn cảnh chung quanh, y phát hiện, chính mình đã không còn trong phòng học nữa, thay vào đó là đến được một gian phòng trang trí hết sức đơn giản, y lại cúi đầu, Thường Cảnh thấy chính mình đang ngồi trên một chiếc giường đệm.

Ngủ một giấc còn có thể xuyên qua, đậu má những tên kia chỉ cần xuyên qua một phát đều không phải trở thành công thành danh toại hay sao!

Tui không muốn mình xuyên qua thành như thế này đâu QAQ

Thiên Thần nghiêng đầu hai mắt to thật to nhìn chằm chằm Thường Cảnh, sau đó nở nụ cười, tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay Thường Cảnh.

"Em phải nhớ kỹ, em là vợ ta do chính ta mua về."

Thiên Thần không nói thì thôi một khi nói làm cho người khác kinh ngạc đến chết không thôi, Thường Cảnh cảm thấy mình thiếu chút nữa bị dọa đến té đái rồi.

Mặt y không hề cảm xúc liếc mắt nhìn Thiên Thần thỏa mãn ôm chặt lấy cánh tay mình, dùng ngữ khí cực kỳ bình thản nói rằng:

"…… Cảm ơn, làm phiền cậu nhìn cho thật kỹ vào, tôi là nam."

Ơ, nam là cái gì? Thiên Thần nháy đôi mắt, vẻ mặt nghi hoặc, nhìn như thiên chân vô tà.

…… Thường Cảnh tiếp tục mặt đơ, Tôi là nam nhân.

"Không đúng không đúng, em là giống cái, là vợ ta." Thiên Thần ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý,

"Em được ta mua về, ta phải bỏ ra khoảng mười khối hoàng bảo thạch đấy."

Thường Cảnh có chút bất đắc dĩ, lại hỏi:

"Cậu không nhận lầm người chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!