Chương 20: Không giết được người, còn không giết được chó

Đất Lũng tháng sáu giống như lò lửa, người người dày vò trong đó, cả doanh toàn hán tử đóng khố. Vân Diệp cảm giác mình đang ở trong quân doanh của quỷ, kiếm mấy mảnh vải mỏng, tìm thợ may quân doanh vừa giải thích vừa minh họa mới làm hắn hiểu mình muốn làm quần trong, quần sịp thì quên đi, quần đùi thì không thành vấn đề. không có dây chun đành dùng giải giút vậy, không tụt xuống là được.

Sáu cái lớn, bốn cái nhỏ chỉ trong một đêm là xong, Vân Diệp lấy làm lạ sao mà hiệu suất nhanh như thế, đến khi thợ may cung kính dùng hai tay dâng lên, y mới hiểu vì sao được đãi ngộ này.

Do tin đồn trong quân, tân tước gia có tài thông thiên độn địa, có thể hiểu âm dương biết quỷ thần, thi triển tiên thuật lấy tuổi thọ của người Khương cấp cho Lão Trang sắp chết, giờ Lão Trang đã có tiến triển, trời nóng vậy mà vết thương không sưng, xem ra còn sống ngon lành tám chục năm nữa.

Nếu mình sau này gặp phải cơ sự như vậy, tóm bừa một người Khương, cầu tước gia thi triển tiên thuật, há chẳng phải cũng sống được trăm tuổi?

Thế nên quân sĩ trong doanh coi Vân Diệp như thần tiên, giờ thần tiên muốn làm mấy cái quần cộc, đó là coi trọng đám thợ may chúng ta, bốn thợ may đón cửa làm thâu đêm.

Vân Diệp cười cảm tạ, mấy thợ may tới tiền thưởng cũng không dám lấy, còn sung sướng rời đi. Tước gia không làm cao, còn vui vẻ cảm tạ, chúng ta là người được thân tiên biểu dương, xem đám khốn trong quân doanh còn kẻ nào dám lên mặt.

Vân Diệp không hề biết mình vô tình vừa lào con hổ trong cáo mượn oai hùm, cầm bốn cái quần lớn chạy tới lều soái. Trong lều soái Lão Trình để thân trần, dưới quấn cái khố trắng, đầu quấn khăn vải trắng, đang uống rượu nho, toàn thân toàn lông đen khiến Vân Diệp hoài nghi cái lão này chưa tiến hóa hết.

- Bá bá, tiểu chất t hấy người chịu nóng khổ sở, liền làm mấy cái quần trong mặc mát mẻ hơn, đặc biệt làm cho bá bá ba cái, người thử xem, xin bá bá đừng chê.

Lão Trình thích tâng bốc, ngươi phải hạ mình xuống, như thế mời dễ đưa ra yêu cầu:

- Tên tiểu tử ngươi còn hiếu thuận đấy, Sửu Nhi cái thằng lỏi đó chỉ biết trộm rượu của lão phu, không có tâm tư tỉ mỉ thế này, để lão phu thử xem.

Nói xong cởi ngay khố, trần truồng mặc thử.

- Chà, cái thứ này mát mẻ lắm, tiểu tử tốn công rồi, nói đi, muốn lão phu thưởng cái gì?

Lão Trình xoay mông, thấy hết sức dễ chịu, liên quyết định phải thương cho Vân Diệp cái gì đó:

- Đó là tâm ý tiểu chất hiếu kính bá bá, sao có thể đòi bá bá thưởng, nhưng nếu người thấy nhất định phải thưởng, bề trên thưởng, tiểu chất không dám từ chối, bá bá đem khối ngọc bội lần trước thưởng cho tiểu chất là được.

Vân Diệp thèm thuồng khối ngọc bội đánh cược lần trước, rõ ràng mình thắng, Lão Trình lại chẳng có động tĩnh gì, còn ngầm biểu thị mấy lần không xong, chả biết lần này có đạt được mục đích không?

- Nằm mơ, đó là tín vật lão phu tính dùng để khi ngươi đính hôn cho bên nhà nữ, hiện cho ngươi chẳng phải để ngươi làm uổng phí à, lão phu giữ trước.

Dứt lời thì Vân Diệp bay ra khỏi lều, trời ơi, chẳng những không đòi được ngọc bội còn ăn một đá, đáng sợ hơn là Lão Trình muốn tìm bà xã cho mình, với nhãn quang của ông ta, Vân Diệp cho rằng bà xã tương lai ngoài mông to eo bự ra thì không có khả năng nào khác.

Theo Trình Xử Mặc nói, lão gia tử xem mấy cô nương cho hắn, không cô nào không phải hạng cao lớn dễ sinh nở, Vân Diệp lúc này chỉ muốn đâm đầu tự sát.

May mà Trình Xử Mặc đã trộm được một hũ rượu bồ đào mời mình uống. Uống một ngụm rượu ấm nóng khiến người táo khí bốc lên, gạt phăng tay cầm bát của Trình Xử Mặc.

- Chán ngắt, bồ đào không có đá sao uống.

- Vi huynh cũng biết bồ đào sau khi ướp đá lạnh uống rất sảng khoái, nhưng đây là Lũng Hữu, ta tới đây là để trấn áp người Khương, ngay cả Lan Châu thành bệ hạ cũng không cho vào, chỉ có thể hạ trại nơi hoang dã, đệ bảo ca ca đi lấy đá ở đâu?

Nghe thì thấy Trình Xử Mặc cũng một bụng tức.

Không có biện pháp, lúc này Lý Nhị bệ hạ đang định chỉnh đốn quân đội, tuyệt đối không đồng ý cho quân đội làm phiền địa phương, phỏng chừng quân binh khắp Đại Đường lúc này đều đang ở trong trướng bồng.

- Ở trong thành là mộng tưởng, nhưng kiếm chút đá vẫn có thể. Ca ca chỉ cần tìm tiêu thạch (quặng KNO3), tiểu đệ có thể làm ra băng được.

Nghe Vân Diệp nói như vậy, ngay cả phương pháp Trình Xử Mặc cũng lười hỏi, liền đứng dậy đi đến hậu cần doanh. Hắn nhớ kỹ ở đó chắc có tiêu thạch, trong cột khói báo động có thứ này.

Sau thời gian một chén trà nhỏm Trình Xử Mặc xách theo một cái túi tiêu thạch trở về. Vân Diệp tìm một cái vại đổ hết tiêu thạch vào trong đó, lại đổ vào nửa vại nước, liền thấy tiêu thạch và nước phản ứng mạnh, nổi đầy bọt nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ.

Đợi mặt nước lắng lại, Vân Diệp đổ nước sôi để nguội đã chuẩn bị sẵn vào chậu đồng, để chậu đồng nổi trên mặt nước. Chỉ chốc lát, dưới ánh mắt chăm chú của Trình Xử Mặc, mặt nước bắt đầu có băng trắng xuất hiện, chỉ thời gian một bữa cơm, mặt nước đã bị màu trắng bao trùm, nước trong chậu cũng bắt đầu kết băng.

Trình Xử Mặc cẩn thận thò tay chạm vào mặt băng, hắn hít một hơi lạnh:

- Huynh đệ sao mà làm được? Tháng sáu nóng đến chết người mà đóng băng, nói ra ai tin chứ?

- Im đi, không biết cũng đừng hỏi, sang năm, hai ta còn phải dựa vào nó mà phát tài đấy, huynh không biết tiểu đệ ta bây giờ còn là một kẻ nghèo à.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!