Thành Trường An bao phủ trong mây đen, lúc này mới qua trưa nhưng trời tối như hoàng hôn, một trận mưa lớn sắp tới.
Một nữ tử nhỏ nhắn đôi mũ rủ từ hoàng cung vội vàng chạy ra, tới cửa, đằng sau truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.
Nữ tử thất kinh, chạy thật nhanh, thị vệ gác cửa muốn ngăn cản, nhưng nữ tử kia vén mũ, lộ ra khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế, thị vệ muốn ngăn cả liền dừng bước, lại nghe đằng sau có người hô vang:
- Hoàng thái hậu có lệnh, khuynh thành công chúa không được rời cung.
Thị vệ lần nữa vội vàng ngăn cản, nữ tử kia rút đoản kiểm sáng loáng ra đặt lên cổ:
- Các ngươi dám ngăn cản, ta lập tức sẽ chết ở đây.
Thị vệ lập tức ném vũ khí lui lại, Khuynh Thành công chúa là công chúa được tiên đế sủng ái nhất, là viên minh châu của Đại Đường, khiến tiên đế không lấy đất phong đặt hiệu, mà lấy hai chữ Huynh Thành, đủ thấy địa vị trong lòng tiên đế.
Khuynh Thành vừa rời hoàng cung một đám hoạn quan vội vàng chạy tới, tên cầm đầu mặt hung dữ lớn tiếng nói: truyện từ
- Khuynh Thành công chúa nghe chỉ, thái hậu không cho công chúa rời hoàng cung nửa bước.
Khuynh Thành càng hoảng loạn nhìn dáo dác, đúng lúc này một con bạch mã hí vang từ ngoài Huyền Vũ môn xông tới, tới bên Khuynh Thành dựng vó dừng lại, nhìn một cái là biết thần tuần vô cùng. Khuynh Thành mừng rỡ, kệ tiếng la hét đằng sau nhảy lên ngựa, không cần quất roi, con ngựa đó tự phóng đi.
Tên hoạn quan mặt hung dữ hừ một tiếng, đám hoạn quan đằng sau dẫn tới hơn mười thớt ngựa mã, nhảy lên đuổi theo.
Vó ngựa như sấm, người trên đường cuống cuồng né tránh, các loại hàng quán tức thì gặp họa, con bạch mã phóng bừa, Khuynh Thành không ngừng la hét bảo bọn họ tránh ra, vô số quả vàng từ tay nàng ném đi, coi như bồi thường.
Nàng quan tâm tới mạng người, nhưng đám hoạn quan đằng sau thì không, ngang ngược phóng qua, mười mấy người bị chiến mã xô gãy chân đứt gân, gào thét thảm thiết.
Võ hầu tuần nhai thổi còi, ùa tới đường Chu Tước, hình thành bức tường người, còn kéo hàng rào sắt, chuẩn bị bắt kẻ gan lớn chùm trời dám thả ngựa phi trong thành.
Bạch mã sắp tới, Khuynh Thành kêu thảm, những võ hầu kia mặt lạnh lùng không hề có ý né tránh. Đường luật quy định, thả ngựa phi trong thành, đánh ba mươi roi, đày năm trăm dặm, chưa bao giờ nghe nói có ai ngoại lệ.
Lần trước xảy ra chuyện này là Hoài An vương say rượu phóng ngựa bị bắt được, đánh ba mươi roi trước mặt mọi người, sau đó đày Lũng Hữu ba năm, từ đó không ai dám nữa, cho tới hôm nay.
Con bạch mã cực kỳ thần tuấn, không ngờ tánh được lưới do vũ hầu ném ra, tung mình bay qua tường người, men theo con đường đá phóng như bay.
Đám võ hầu chưa kịp phản ứng hơn mười con khoái mã đã tới như gió, xem thế có vẻ không định dừng lại, đội trưởng võ hầu vội bảo thuộc hạ tản ra tránh bị thương.
Hơn mười kỵ sĩ kia đều kỵ thuật bất phàm, khống chế dây cương dễ dàng vượt qua kẽm gai, cực kỳ thuần thục.
Khuynh Thành quay đầu lại nhìn truy binh, càng lo, không ngừng vuốt cổ bạch mã, mong nó chạy nhanh hơn, bạch mã như hiểu nàng, nhân lúc đường phố ít người, lần nữa tăng tốc, Khuynh Thành chỉ thấy gió đập vào mặt, bên tai toàn tiếng ù ù.
Cửa thành sắp đóng lại, bạch mã lách qua khe hở, chạy về phía Ngọc Sơn.
Kỵ sĩ đằng sau lấy kim bài ra, quan trông thành thất kinh, vội vàng lệnh mở cửa thành.
Hoạn quan mặt hung ác thấy Khuynh Thành chạy về phía Ngọc Sơn thì cuống lên, rống:
- Tuyệt đối không cho công chúa vào rừng trúc.
Nói dứt rút ngân đao đâm vào mông ngựa, chiến mã bị đau, liều mạng tăng tốc, chẳng mấy chốc đã tới đằng sau lưng Khuynh Thành.
Bầu tời âm u vang lên tiếng sấm rền, mưa đổ xuống như trút, hoạn quan khàn giọng rống:
- Công chúa dừng lại, hoàng thái hậu lệnh công chúa về cung.
- Ta không về, chết cũng không về, muốn gả thì ba ta đi mà gả, ta không gả cho người Hồ.
- Đây là mệnh lệnh hoàng thái hậu, không nghe chém!
Khuynh Thành bất chấp nước mưa rát mặt, cắn răng thúc ngựa, sắp tới rừng trúc rồi, chỉ cần vào rừng trúc sẽ có người làm chủ cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!