Chương 9: Hình như phải dỗ như vậy

Trình Hồi lại ngồi xổm trên sườn núi thở ngắn than dài. Hắn nghĩ chủ tử đã nhìn trúng Bùi tiên sinh, ở lì chỗ này không chịu gặp đại phu thì đành phải mời đại phu đến thôi.

Hắn đứng dậy, lấy từ bên hông ra một cây sáo rồi đưa lên miệng thổi.

Tiếng sáo kia giống như chim hót, du dương bay xa.

Chốc lát sau, ba người mặc áo đen đáp xuống sườn núi.

Trình Hồi cất sáo đi rồi nói:

"Ta tìm được chủ tử rồi."

Ám vệ Giáp: Ở đâu?

Ám vệ Ất:

"Chủ tử không sao chứ?"

Ám vệ Bính không còn gì để hỏi nên chỉ biết nói: Oa!

Trình Hồi nói tiếp:

"Nhưng chủ tử bị thương ở đầu nặng lắm, ngốc luôn rồi."

Ám vệ Giáp: Cái gì?!

Ám vệ Ất: Xảy ra chuyện gì?

Ám vệ Bính: Hả?!

Trình Hồi lo lắng nói:

"Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, giờ chủ tử chẳng nhớ gì hết, cả ngày đi theo một tiên sinh dạy học chứ không chịu về với ta."

Ám vệ Giáp:

"Tiên sinh dạy học gì?"

Ám vệ Ất: Nam hay nữ?

Ám vệ Bính: ...... Oa a!

"Tạm thời đừng quan tâm tiên sinh dạy học," Trình Hồi nói,

"Việc quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi cho chủ tử. Các ngươi mau mời đại phu giỏi nhất trong thành đến xem đầu cho chủ tử đi."

Ba ám vệ gật đầu rồi lại bay vút đi.

Thế là hết đại phu này đến đại phu khác được ám vệ dẫn tới nhà trúc, xem đầu A Tễ xong thì lại lắc đầu bỏ đi.

Sau mấy lần như vậy, A Tễ nổi quạu, đại phu tới cũng không cho xem mà vác chổi đuổi Trình Hồi đi.

A Tễ vác chổi đuổi theo, Không muốn.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa," Trình Hồi ôm đầu nói,

"Lỡ đánh ta ngất xỉu Bùi tiên sinh sẽ giận đấy."

A Tễ dừng lại, suy nghĩ giây lát rồi tới cạnh giếng múc một xô nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!