Trên núi Phù Phong, Cát lão đại đang thở hồng hộc đào khoai lang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Kính Hàn chậm rãi đánh xe về.
Tiêu...... Hắn định la lên, đột nhiên một bàn tay vươn tới từ phía sau bịt miệng hắn lại.
Đừng gọi, ám vệ Giáp nói, Chủ tử sẽ cáu đấy.
Ám vệ Ất và Bính cũng nhào tới.
Cát lão đại khó hiểu: Sao hắn lại cáu? Không cho gọi à?
Ám vệ Giáp: Trong xe có người.
Ám vệ Ất:
"Bùi tiên sinh đang ngủ."
Ám vệ Bính:
"Hả? Chưa tối mà đã ngủ rồi sao?"
Cát lão đại:
"Đúng đấy, sao trời chưa tối mà ngủ rồi?"
Ám vệ Giáp: Vì mệt chứ sao.
Ám vệ Ất:
"E là phải ngủ đến mai lận."
Ám vệ Bính:
"Mệt thế cơ à? Y làm gì vậy?"
Ám vệ Giáp:
"Dù sao cũng vất vả lắm."
Ám vệ Ất:
"Vất vả hơn đào khoai nữa."
Cát lão đại thảng thốt:
"Nhưng ta đào khoai cả ngày mà có mệt đâu, y đào mấy ngày thế?"
Ám vệ Giáp thâm trầm nói:
"Các ngươi khác nhau."
Cát lão đại mờ mịt hỏi: Khác chỗ nào?
Ám vệ Ất: Chỗ nào cũng khác.
Ám vệ Bính bừng tỉnh đại ngộ:
"À, Bùi tiên sinh không biết đào khoai!"
Đang nói chuyện thì Tiêu Kính Hàn đánh xe vào. Hắn để xe ngựa ngoài sân rồi nhẹ nhàng bế người về phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!