Tối hôm đó, khi Bùi Thanh Ngọc nằm trên giường mới nhận ra có gì đó sai sai. Chẳng phải trước khi gặp y Tiêu Kính Hàn cũng ngủ một mình à? Sao giờ lại sợ lạnh chứ?
Chẳng lẽ trước đây cũng có người ngủ chung với hắn?
Trong lòng Bùi Thanh Ngọc đột nhiên chua xót, quay sang muốn hỏi Tiêu Kính Hàn nhưng thấy hắn nhắm mắt thở đều đều, hình như đã ngủ say.
Bùi Thanh Ngọc nhìn hắn rồi vô thức đưa tay chạm nhẹ vào lông mày hắn.
Đêm khuya im ắng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Bùi Thanh Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lông mày người trước mắt, lướt qua đuôi mắt hẹp dài, đầu ngón tay dần nóng lên......
Tiêu Kính Hàn...... Y gọi thầm một tiếng, ngón tay khẽ run.
Chẳng biết y ngủ từ lúc nào, trong cơn mơ màng nhìn thấy rất nhiều người.
Bóng người lắc lư, y mơ thấy lão tiên sinh hồi bé nhặt mình về tươi cười xoa đầu mình, sau đó lại biến mất.
Bùi Thanh Ngọc hoang mang gọi: Nghĩa phụ?
Nhưng y không gặp nghĩa phụ mà lại trông thấy núi Phù Phong mênh mông.
Tiếng người huyên náo, khoai lang chất đầy trại, Cát lão đại đột nhiên thò đầu ra khỏi đống khoai lang, nhiệt tình hỏi:
"Bùi tiên sinh ăn khoai nướng không?"
Chẳng hiểu sao Bùi Thanh Ngọc nghĩ đến chuyện trước kia Tiêu Kính Hàn ngủ chung với ai.
Y nghe thấy mình hỏi:
"A Tễ...... thường ngày thân với ai?"
Cát lão đại cười nói:
"Trình Hồi chứ ai, hai người họ thân nhau lắm."
Bùi Thanh Ngọc:
"Thân đến mức ngủ chung giường luôn sao?"
Đúng vậy, Cát lão đại trả lời, Ôm nhau ngủ.
Bùi Thanh Ngọc buồn bực nghĩ đúng vậy, ôm nhau ngủ sẽ không lạnh nữa.
Lúc đó là mùa đông khắc nghiệt, một bóng người rơi xuống nước, giãy giụa loạn xạ.
Bùi Thanh Ngọc hoảng hốt, vội vàng đi cứu hắn.
Y không thấy rõ mặt người kia nhưng lại bật thốt lên: Tiêu Kính Hàn!
Bùi Thanh Ngọc?
Bùi Thanh Ngọc mở choàng mắt, trông thấy Tiêu Kính Hàn xoa mặt mình, lòng bàn tay tỏa ra hơi ấm.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn.
Gặp ác mộng à? Tiêu Kính Hàn nhẹ giọng hỏi,
"Sao lại sợ hãi như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!