Chương 41: Có Bị Chê Cười Không

Tim Tiêu Ký Ngôn đập thình thịch, sau đó bình tĩnh lại, thầm nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi, hay là người này không phải Cận Mộ?

Để nhìn lại lần nữa xem sao, y nghĩ, nếu không phải Cận Mộ thì sẽ chặt khúc vứt ra ngoài.

Y không cầm kiếm mà chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén chăn lên.

Dưới chăn vẫn là Cận Mộ không mặc gì.

Hắn thở đều đều như đang ngủ say.

Tiêu Ký Ngôn nhìn lồng ngực trần trụi của hắn, ánh mắt lại dời xuống bụng, cơ bụng săn chắc nổi rõ từng múi, có vẻ rất cứng.

Tiêu Ký Ngôn ngây ngốc, nhịn không được đưa tay sờ ngực hắn.

Sờ rất sướng tay......

Cận Mộ trên giường bỗng rên khẽ một tiếng, Tiêu Ký Ngôn bừng tỉnh, cuống quýt thu tay lại.

Mình đang làm gì vậy? Y giấu tay sau lưng, trong lòng thầm phủ nhận, có gì mà sướng tay chứ? Chẳng sướng chút nào hết.

Nhưng cơ bắp rắn chắc kia quả thực rất bắt mắt, Tiêu Ký Ngôn trầm tư một lát rồi đắp kín chăn cho Cận Mộ, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt.

Cận Mộ? Tiêu Ký Ngôn duỗi ngón tay chọc má hắn, Đầu gỗ?

Mí mắt Cận Mộ giật giật, đờ đẫn mở mắt ra, thấy Nhị công tử nhìn mình thì mờ mịt gọi: Công tử......

Tiêu Ký Ngôn:

"Sao ngươi lại ở đây?"

Còn không mặc đồ nữa!

Cận Mộ cũng khó hiểu: Ta......

Hắn chợt nhận ra mình không hề mặc gì dưới chăn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói:

"Công tử, ta không biết, ta không phải......"

Hắn cố ngồi dậy nhưng toàn thân bủn rủn, một chút sức lực cũng không có.

Thấy bộ dạng này của hắn, Tiêu Ký Ngôn hỏi: Ngươi sao vậy?

Cận Mộ khó nhọc ngẩng đầu lên nói:

"Ta không còn sức nữa."

Tiêu Ký Ngôn kéo tay hắn ra khỏi chăn bắt mạch xem bệnh:

"Hình như ngươi trúng nhuyễn cân tán rồi."

Chẳng lẽ là bọn họ? Nhưng hắn không hiểu tại sao bọn họ phải làm vậy? Là ý của Tam công tử sao?

Tiêu Ký Ngôn thắc mắc:

"Ngươi đắc tội với ai à?"

Cận Mộ nghĩ ngợi:

"Chắc là...... Tam công tử." Nhưng mình cũng không biết đắc tội hắn chỗ nào nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!