Sao dữ bằng ngươi được? Bùi Thanh Ngọc nghĩ thầm, vô thức đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng chợt thấy bên cổ ẩm ướt.
Y thoáng giật mình, bàn tay giơ lên khựng lại nửa chừng, nhất thời luống cuống.
Sao lại...... khóc chứ?
Y do dự một lát rồi xoa lưng hắn.
Sao thế? Y nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Kính Hàn không nói gì mà chỉ ôm y chặt hơn, thật lâu sau mới buồn buồn nói:
"Cho ta ôm một lát đi."
Tim Bùi Thanh Ngọc bỗng đau thắt.
Trên đường y không hỏi Trình Hồi tại sao Tiêu Kính Hàn bị thương, tại sao không về vương phủ mà chạy đến núi này?
Đường đường là công tử vương phủ mà sao lại thành kẻ cướp?
Y không muốn hỏi người khác vì muốn Tiêu Kính Hàn chính miệng nói cho mình biết.
Nhưng giờ y không muốn hỏi nữa.
Dường như tất cả những câu trả lời này quá tàn nhẫn đối với Tiêu Kính Hàn.
Không sao đâu, Bùi Thanh Ngọc xoa lưng hắn rồi ấm giọng hỏi,
"Bôi thuốc trước được không?"
Tiêu Kính Hàn chợt cười khẽ:
"Bôi thuốc thì sao chứ?"
Hắn cười to hơn, vừa khóc vừa cười nói:
"Cha ruột ta muốn giết ta, ông ấy muốn giết ta, ha ha ha......"
Bùi Thanh Ngọc sững sờ, run giọng hỏi: Sao lại......
"Khó tin lắm đúng không?" Tiêu Kính Hàn tự giễu,
"Nhưng vết thương của ta do chính tay ông ấy đâm đấy."
"Một chút do dự cũng không có, ngươi nói xem tại sao ông ấy có thể nhẫn tâm vậy chứ?"
Bùi Thanh Ngọc không đành lòng nghe tiếp nên ôm chặt hắn: Đừng nói nữa.
Tiêu Kính Hàn vùi mặt vào cổ y nghẹn ngào:
"Bùi Thanh Ngọc, ta đau lắm......"
Bùi Thanh Ngọc xót xa, không biết nói gì cho phải: A Tễ......
"Phụ thân không cần ta," Tiêu Kính Hàn nức nở,
"Thì ra từ lâu ông ấy đã không cần ta nữa."
Từ nhỏ Bùi Thanh Ngọc đã không có người thân nên cũng chẳng biết an ủi hắn thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!