Chương 18: Tối qua nói gì

Chu Viễn say đến nỗi đầu óc mụ mẫm, cũng không nhận ra mình nắm lộn người, càng không nghe rõ Tiêu Kính Hàn nói gì, sững sờ hỏi: Móc, móc gì cơ?

Giọng Tiêu Kính Hàn trầm thấp, gằn từng chữ một: Tim ngươi.

Tim ta? Chu Viễn nắm cánh tay hắn,

"Trong tim ta đều là ngươi, Thanh Ngọc......"

Hắn thực sự muốn tới gần người trước mắt, muốn thổ lộ lòng mình với y,

"Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã thích ngươi rồi...... Ngươi cười với ta còn đẹp hơn hoa nở khắp núi, trong mơ ta chỉ thấy ngươi cười......"

"Ta muốn nói với ngươi nhưng lại sợ ngươi ghét ta, làm ngơ ta...... Thanh Ngọc, ơ?"

Hắn vuốt ve cánh tay Tiêu Kính Hàn rồi buồn bực hỏi:

"Thanh Ngọc, hình như ngươi mập lên không ít nhỉ?"

Nhưng không sao, hắn lại cười he he,

"Ngươi thế nào ta cũng thích, cũng thích......"

Nói một hồi hắn lại gục xuống bàn.

Tiêu Kính Hàn đen mặt, đang định rút tay về thì thấy Bùi Thanh Ngọc mơ màng ngẩng đầu lên lẩm bẩm: Thích...... gì cơ?

Mắt y lờ đờ, thấy tay Tiêu Kính Hàn đặt trên ngực Chu Viễn thì lập tức nhíu mày, hậm hực nói:

"Ngươi sờ hắn làm gì?"

Y kéo tay Tiêu Kính Hàn về, Không được sờ.

Tiêu Kính Hàn tưởng y không vui vì Chu Viễn nên nhìn y bằng ánh mắt nặng nề,

"Sờ một chút cũng không được, ngươi quan tâm hắn vậy sao?"

Bùi Thanh Ngọc làu bàu:

"Dù sao cũng không được sờ."

Ta cứ sờ thì sao? Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nói,

"Sao, ngươi muốn đánh ta, mắng ta vì hắn à?"

Bùi Thanh Ngọc nắm tay áo, không vui nói:

"Ngươi nhất định phải sờ sao?"

Tiêu Kính Hàn: Đúng vậy!

Bùi Thanh Ngọc cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:

"Vậy ngươi sờ ta đi......"

Tiêu Kính Hàn nín thở, kinh ngạc hỏi: ...... Cái gì?

Giọng Bùi Thanh Ngọc càng nhỏ hơn, nhưng y vẫn nói:

"Nếu ngươi nhất định phải sờ thì sờ ta được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!