Khụ khụ khụ...... Trình Hồi bất thình lình uống mấy ngụm nước, vùng vẫy nói,
"Chủ tử, ngươi đạp ta chi vậy?!"
Bùi Thanh Ngọc cũng thắc mắc,
"Sao tự dưng ngươi đạp người ta?"
Tiêu Kính Hàn lập tức nhập vai A Tễ,
"Hắn chạy nhanh quá, ta sợ bị tông trúng."
Trình Hồi dưới nước: ......
Mẹ kiếp chẳng phải ngươi hồi phục rồi à?!
Hắt xì! Tiêu Kính Hàn bỗng nhiên hắt hơi một cái, mắt nhìn Bùi Thanh Ngọc lom lom, Lạnh quá.
Bùi Thanh Ngọc vội vã đưa quần áo trong tay cho hắn,
"Mau thay đồ ướt ra đi."
Thấy toàn thân Trình Hồi cũng ướt sũng, y vội kéo hắn lên khỏi nước,
"Trình huynh chờ một lát, để ta về lấy quần áo."
Tiêu Kính Hàn nhìn y chạy xa rồi lại quay đầu nhìn Trình Hồi.
Khóe miệng Trình Hồi giật giật,
"Chủ tử, ngươi...... khỏe lại chưa vậy?"
Tiêu Kính Hàn ngẩng đầu nhìn trời.
Ngươi giả ngốc gì hả?! Đừng tưởng nhìn trời thì ta sẽ tin ngươi! Ngươi...... Trình Hồi chợt hiểu ra,
"Ngươi chưa nói với Bùi tiên sinh mình hồi phục rồi à?"
Tiêu Kính Hàn tiếp tục nhìn trời: Chưa phải lúc.
Chưa phải lúc? Trình Hồi nghĩ ngợi rồi vỗ đùi nói:
"Ta biết rồi, đám người hôm nay nhất định sẽ nghĩ chủ tử còn ngốc, chi bằng tương kế tựu kế dụ bọn chúng ra!"
Tiêu Kính Hàn: ...... Đúng vậy.
Hắn nói lảng đi:
"Sao ngươi lại về đây?"
Ừ nhỉ, lúc này Trình Hồi mới nhớ ra mình có chuyện cần nói với hắn,
"Mấy ngày trước chúng ta bắt được một người của Nhị công tử ngoài nhà trúc, giờ đang nhốt trong miếu hoang sau rừng trúc ấy."
Tiêu Kính Hàn khựng lại, đột nhiên hỏi: Cận Mộ đâu?
"Lần trước lão Cận nói muốn về vương phủ xem thử," Trình Hồi nói,
"Nhưng lâu rồi chẳng có gì tin tức gì cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!