Trên bờ sông, mấy tên bịt mặt dần rơi xuống thế hạ phong, cuối cùng bị thương chạy trốn.
Trình Hồi cất trường kiếm rồi vội vàng quay đầu tìm chủ tử nhà mình.
Sau đó hắn trông thấy hai người ướt sũng hôn nhau dưới nước.
Trình Hồi: Rồi hiểu luôn!
Ám vệ Giáp Ất Bính: Oa a!
Tiếng kêu thảng thốt làm Bùi Thanh Ngọc bừng tỉnh, lập tức đẩy Tiêu Kính Hàn ra.
"Ngươi, ngươi...... Không phải......" Y nói năng lộn xộn, cuống quýt không biết làm gì, vội vàng leo lên bờ rồi chạy đi với vành tai đỏ ửng.
Trình Hồi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hóng hớt chạy tới,
"Chà, chủ tử có tiền đồ thật đấy! Hôn Bùi tiên sinh đỏ mặt luôn kìa!"
Ba ám vệ cũng chạy tới.
Ám vệ Giáp:
"Hôn Bùi tiên sinh có thích không ạ?"
Ám vệ Ất:
"Bùi tiên sinh tốt tính ghê, thế mà không đánh chết chủ tử."
Ám vệ Bính:
"Oa, lần đầu ta thấy người ta hôn môi đó."
Tiêu Kính Hàn dưới sông chậm rãi ngước mắt lên, lạnh lùng nói:
"Không cần miệng nữa thì cắt đi."
Trình Hồi, ám vệ Giáp Ất Bính: ......
Mấy người lập tức quỳ phịch xuống.
Trình Hồi sợ mất mật,
"Chủ, chủ tử, ngươi hồi phục rồi sao?"
Tiêu Kính Hàn leo lên bờ ngồi rồi vắt nước trên quần áo,
"Sao, ta hồi phục các ngươi không vui à?"
Đâu có, đâu có, Trình Hồi cười khan,
"Tất nhiên là vui rồi, vui cực kỳ, ha ha ha......" Nếu ngươi không nghe chúng ta nói nhảm thì càng vui hơn.
Tiêu Kính Hàn:
"Vậy cắt miệng ăn mừng đi."
Trình Hồi: ......
Trình Hồi quay đầu mắng ám vệ Giáp quỳ cạnh mình,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!