Nghe Bùi Thanh Ngọc đòi nhảy giếng, A Tễ hoảng sợ chạy tới kéo y lại rồi nói:
"A Thanh, đừng nhảy giếng mà!"
"Không phải, ta không có...... Ta tưởng ngươi......" Bùi Thanh Ngọc vô cùng hoảng sợ, thấy người bình an vô sự đứng trước mắt mình mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy người nhảy xuống là ai?
Sau đó y nghe thấy dưới giếng vọng lên tiếng cạc cạc.
Ám vệ Giáp cúi đầu nhìn rồi mừng rỡ nói:
"Ta đã bảo nó biết bơi mà!"
Ám vệ Ất đưa tay cốc đầu hắn, Mau vớt nó lên đi.
Ám vệ Bính cầm thùng múc nước nhìn xuống giếng, Cạc?
Chốc lát sau, bọn họ vớt từ dưới giếng lên...... một con vịt.
Bùi Thanh Ngọc:
"...... Nhảy xuống là nó à?"
Ám vệ Giáp:
"Đúng vậy, bay nhảy một lúc rồi nhảy xuống."
Ám vệ Ất:
"Không phải tại ngươi dọa nó hay sao?"
Ám vệ Bính: Hừ, người xấu!
Lúc nãy bọn họ nấu thuốc trong sân, bỗng nghe mấy tiếng cạc cạc, vừa quay đầu lại thì thấy một con vịt lạch bạch đi tới.
Ám vệ Giáp:
"Chẳng phải đây là con vịt của đại nương nhà bên cạnh sao?"
Ám vệ Ất: Sao ngươi biết?
Ám vệ Giáp:
"Hôm qua ta sang đó chơi, đừng nói vịt mà gà của bà ấy ta cũng nhận ra."
Con vịt kia nghiêng đầu nhìn bọn họ như đang tự hỏi đây là ai?
Ám vệ Bính: Í, dễ thương quá.
Ám vệ Ất:
"Hình như hơi ngốc thì phải."
Ám vệ Giáp:
"Giống chủ tử bây giờ thật."
Con vịt không thấy người quen nên lạch bạch đi trong sân mấy bước.
Ám vệ Ất đạp hắn một cú,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!