Ta cắn môi một cách tuyệt vọng, mùi m.á. u tanh tràn ngập trong miệng.
Người luôn có chính kiến như Thẩm Ngưng cũng có chút rối loạn tay chân:
"Vậy nên nếu đưa Nguyệt Nguyệt chúng ta vào cung, thì thánh Thượng sẽ làm gì. Nguyệt Nguyệt ngươi nói cho nương biết, lần này đi ra ngoài rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
"Ta cũng không biết, ta ở Thanh Nguyên Sơn gặp hắn, hắn há mồm liền kêu ta là Linh Hi, còn không chịu để cho ta đi."
Trong lòng ta đã có câu trả lời nhưng ta đành phải an ủi hai người:
"Phụ thân, Nương, đừng lo lắng."
Ta bình tĩnh nói:
"Hoặc có lẽ hắn điên rồi, hắn muốn đem ta làm người thay thế của thần nữ."
Nhưng khi họ nghe những gì ta nói, vẻ mặt của họ càng trở nên khó coi hơn.
Thẩm Ngưng suýt khóc:
"Thánh thượng sẽ không đem Nguyệt Nguyệt vào cung làm tế phẩm cho thần nữ đâu, đúng không? Nói tới chỗ này, bà ấy như ý thức được cái gì, vội vàng ngừng lại, nhìn ta miễn cưỡng cười an ủi:"Nguyệt Nguyệt, là nương nói bậy bạ, chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách.
"Bà quay sang nhìn Bạch Vân Hải cầu cứu:"Có phải không? Phu quân.
"Bạch Vân Hải nghiến răng nghiến lợi:"Trong trường hợp xấu nhất, ta sẽ quyên toàn bộ gia sản Bạch gia vào quốc khố để mua sự tự do cho Nguyệt Nguyệt.
"Là người giàu nhất Dương Châu, nơi giàu có nhất ở phía nam sông Dương Tử, toàn bộ tài sản của Bạch Vân Hải chỉ sợ có thể sánh ngang với quốc khố hiện tại. Tính ra từ khi ta tỉnh dậy ở nơi này, cuộc sống so với trong cung còn xa hoa gấp mấy lần. Gò má Thẩm Ngưng hiện lên một tia quyết tâm:"Dù sao thì hai năm nay Thánh thượng cũng đang cố gắng loại bỏ thế gia, nếu Thẩm gia sụp đổ, chúng ta cũng chẳng giữ được gia tài này.
"Bạch Vân Hải gật đầu đồng tình:"Tuy rằng suy nghĩ của bệ hạ khó đoán, nhưng hắn luôn cố kỵ danh tiếng, không chừng nhìn theo góc độ này, quyên tài sản hai nhà Bạch Thẩm có lẽ còn lưu lại được 1 đường sinh cơ.
"Vừa nói, Bạch Vân Hải liền không chờ được mà đứng dậy:"Ta hiện tại liền đi gặp thánh thượng…"
Ta không ngờ hai người lại nguyện ý làm đến bước này để cứu ta.
Lòng ta chua xót vô cùng, nhưng lại tựa như được thứ gì đó ấm áp rót vào, khiến ta càng kiên định đứng lên.
Ta không thể để họ mất tất cả chỉ vì sự xuất hiện của ta.
Vì thế ta liền ngăn cản Bạch Vân Hải đang chuẩn bị đi ra ngoài, lắc đầu nói:
"Phụ thân, nương, đừng đi."
Họ nhìn ta bối rối.
Ta nhắm mắt lại và khi mở mắt ra lần nữa, lòng ta tràn đầy quyết tâm.
"Ta đã quyết định cùng Đế Trường Thanh vào cung."
Sắc mặt bọn họ thay đổi rõ rệt:
"Nguyệt Nguyệt, ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?"
Thấy dáng vẻ ta không hề giống nói dối, hai người nhìn nhau.
Bạch Vân Hải cau mày:
"Nói không chừng, Thánh thượng bảo chúng ta đưa người vào cung, chính là vì muốn ta quyên ra tài sản."
Nhưng ta biết, không phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!