Chương 16: (Vô Đề)

Mấy tháng gần đây, bỗng dưng bá tánh Dương Châu phát hiện đại ma vương nhà họ Bạch đã lâu không ra ngoài trêu chọc chó mèo.

Thay vào đó, mỗi khi Bạch lão gia ra ngoài kiểm tra cửa hàng và bàn chuyện làm ăn, ông đều dắt theo một thiếu gia cực kỳ đẹp trai đi theo.

Có tin đồn rằng vợ chồng Bạch Vân Hải không chịu nổi nữa nên đã vì Bạch Linh Hy mà tuyển con rể.

Vì lý do này mà tất cả các nơi gió trăng ở Dương Châu, bất kể nam đầu bảng hay nữ hoa khôi, đều buồn bã một thời gian.

Thậm chí một số người đa sầu đa cảm còn khóc lớn một trận, nói rằng sẽ thoái ẩn giang hồ không tiếp khách nữa.

Khi ta nghe tin đồn này, hớp trà trong miệng ta phun ra sạch sẽ.

Ta thở dài:

"Loại tin đồn này có thể lan truyền, hoàn toàn chứng tỏ trăm họ Dương Châu đang sống rất tốt."

Hoàng Ly đang bóp vai ta hết sức tò mò:

"Làm sao Tiểu thư biết được?"

Ta chế nhạo và nói:

"Không có chuyện gì làm thì mới có thời gian đi nhiều chuyện!"

Hoàng Ly gật đầu đồng ý.

————-

Đột nhiên quản gia vội vã chạy tới:

"Tiểu thư, cửa hàng phía đông thành xảy ra vấn đề, lão gia nói ngài hãy đi xem một chút."

Ta đứng dậy xoa cái cổ đau nhức:Phụ thân đâu?

Quản gia ngập ngừng một lúc lâu, ánh mắt đồng tình nhìn ta nói:

"Lão gia đang vẽ tranh cho phu nhân, nói là không rảnh".

Từ khi ta cùng Bạch Vân Hải đến cửa hàng, ta nhanh chóng học được cách đọc và kiểm tra sổ sách, đồng thời còn đưa ra mấy đề xuất liên quan tới buôn bán, mang tính xây dựng để phát triển cơ nghiệp, ánh mắt của Bạch Vân Hải đã thay đổi khi nhìn ta.

Khi trở về nhà ông liền kích động kéo Thẩm Ngưng nói:

"Phu nhân, Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta là một kỳ tài buôn bán nha, Bạch Gia chúng ta đã có Người Kế Nghiệp."

Sau khi mang theo ta vài tháng, người cha tiện nghi này chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều bắt ta xử lý, không hề cảm thấy chút áy náy nào.

Vì vậy thời gian ông bầu bạn với Thẩm Ngưng cũng được nhiều lên, hai người ngày càng ân ái.

Ta vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Đừng nói là ta sắp có thêm tam đệ nha."

Dù sao hai người này cũng chỉ mới bốn mươi, cũng không phải là không thể.

Vì vội ra ngoài nên ta không có thời gian thay quần áo.

————-

Khi đến cửa hàng ở phía thành đông, ta mới biết vấn đề không nghiêm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!