Lúc Diêm Tự trở về, trời bên ngoài đã tối đen. Anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Gia đã rửa mặt, đang tựa vào đầu giường chơi điện thoại.
Đèn lớn trong phòng bệnh đã tắt, chỉ còn đèn nhỏ đầu giường đang bật, ánh sáng màu vàng nhạt lấp lánh, hắt lên gương mặt của Lâm Gia tạo thành bóng mờ, con mèo nằm bên cạnh tay Lâm Gia.
Diêm Tự đứng cạnh cửa, không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này có chút ấm áp.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Gia ngẩng đầu lên, nhìn một lượt Diêm Tự từ đầu đến chân, như thể xác nhận anh có bị thương hay không.
Xác định Diêm Tự an toàn, cậu mới khẽ gọi:
"Đội trưởng Diêm, anh về rồi."
Có lẽ vì đã ở thế giới đáy biển quá lâu, sống nay chết mai, giờ đây nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, Diêm Tự cảm thấy rất không quen.
Anh mất tự nhiên mà ừm một tiếng, dời ánh mắt đi, không nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Lâm Gia dưới ánh sáng mờ nữa.
Lâm Gia tất nhiên nhận ra Diêm Tự mất tự nhiên.
Cậu không rảnh tìm hiểu nguyên nhân, cứ luôn nhìn anh, chờ anh chủ động kể về chuyện đã gặp bên ngoài.
Chỉ có một bản lời dặn bác sĩ, Diêm Tự vừa phải tránh nhân viên y tế vừa phải truyền tri cho những người khác, ghé từng phòng bệnh, đương nhiên sẽ mất thời gian.
Nhưng chẳng hiểu tại sao đến tối mới về, chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó.
Diêm Tự xoa đầu, đi đến giường mình, uể oải nằm xuống, hai chân dài buông thõng xuống đất, nửa người trên đè lên gối.
Anh nghỉ ngơi hai giây, sau đó nói:
"Hầu hết tất cả y tá đều đến phòng bệnh VIP."
Mèo từng nói mùng 1 là ngày sinh dự tính của phòng VIP, ban ngày Lâm Gia không thấy phòng VIP có dấu hiệu sinh nở, nên thời gian sinh chắc chắn là vào buổi tối, vừa khéo là lúc Diêm Tự ra ngoài truyền đạt lời dặn bác sĩ, tính ra không gọi là trùng hợp.
Mặc dù trong lòng đã hiểu, Lâm Gia vẫn giả vờ không biết: Phòng VIP tầng 3 à?
Diêm Tự ừm một tiếng.
Lâm Gia dùng giọng đoán mò:
"Tất cả đều đến phòng VIP? Không lẽ là sắp sinh?"
Cậu liếc Diêm Tự một cái, hỏi:
"Có giống với suy nghĩ của đội trưởng không?"
Suy nghĩ của Diêm Tự giống với Lâm Gia, hai người lại lần nữa không mưu mà hợp. Nhưng anh cố tình không trả lời Lâm Gia, chỉ nói:
"Không biết sẽ sinh ra thứ gì."
Anh tận mắt nhìn thấy các y tá chuẩn bị để đỡ đẻ, trông thế nào cũng không giống đỡ đẻ cho con người.
Nghỉ ngơi đủ, Diêm Tự đứng dậy.
Thứ trong phòng VIP sắp sinh, đây chắc chắn là manh mối quan trọng, không lý nào Diêm Tự lại không đến đó quan sát.
Lý do anh quay lại phòng bệnh 302 một chuyến, chỉ vì Lâm Gia có thể đang chờ mình. Tuy khả năng này không lớn, nhưng anh vẫn phải về một chuyến, coi như là cho Lâm Gia một lời giải thích, tiện thể thông báo tình hình phòng VIP cho cậu.
Lâm Gia thấy anh lại định ra ngoài, trên mặt hiện lên vài phần biểu cảm phức tạp, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, cuối cùng không nói gì, ngược lại nghiêng người nằm xuống, trông như định nghỉ ngơi.
Diêm Tự: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!