"Lâm Gia... nghe tôi giải thích..." Mèo kêu r3n khản cổ, không dám vùng vẫy vì sợ móng vuốt làm xước da Lâm Gia, chọc Lâm Gia điên hơn.
"Sự việc là thế này..."
Mèo nhận được cuộc gọi từ khách hàng đầu tiên, khách hàng thể hiện thành ý, sẵn sàng trả tiền đặt cọc. Nhưng lần này mèo thông minh hơn, nó nhớ mang máng khi chuyển khoản giữa các tài khoản, hệ thống sẽ tiến hành xác nhận thông tin tài khoản người nhận với người chuyển khoản, đảm bảo thông tin chuyển khoản là chính xác.
Mà việc xác nhận tài khoản nhận tiền có thể sẽ làm lộ thông tin cá nhân của người nhận.
Mèo đã sống chung với Lâm Gia một khoảng thời gian, ngay cả số điện thoại Lâm Gia để trên diễn đàn cũng là số của mèo, chứng tỏ Lâm Gia không muốn lộ thông tin của mình.
Vì vậy mèo không đồng ý, nhưng nó muốn giúp Lâm Gia kiếm tiền.
CPU của mèo sắp cháy đến nơi mới nghĩ ra một cách, nó đề nghị khách hàng thanh toán bằng cá linh. Tại thế giới đáy biển, người giàu không nhất thiết phải đổi toàn bộ cá linh thành tiền, vì nếu số tiền trong tài khoản đã đủ dùng, họ thường lười đi đổi.
Cá linh chất lượng cao trong suốt đẹp đẽ, có thể làm đồ trang trí trong nhà. Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra*, đúng là thú vui của kẻ có tiền.
Vừa khéo vị khách hàng này có cá linh chưa đổi, nên đạt thành giao dịch. Khách hàng đồng ý đặt cá linh ở một nơi làm tiền đặt cọc, sau khi mèo lấy được cá linh, mèo sẽ sắp xếp người đến nhà khách hàng nấu một bữa cơm.
Mèo có lưu số điện thoại người mẹ trong đồng hồ điện thoại của nó. Kết thúc cuộc gọi với khách hàng, mèo gọi ngay cho người mẹ.
Dì Trương tiếp điện thoại, vui vẻ đồng ý.
Sau khi nhờ người khác chăm hộ con gái, dì Trương liền đến chỗ gửi tiền cọc.
Quả thật có một ít vụn cá linh, nếu đem đi đổi có thể được khoảng 1 vạn.
Sau đấy dì Trương đến nhà khách hàng, ở khu phố số sáu thế giới đáy biển.
Mèo nghĩ tới nghĩ lui, khách hàng hào phóng trả tiền đặt cọc, mọi việc quá suôn sẻ khiến nó lo lắng khách hàng có âm mưu khác, cũng lo lắng cho an toàn của dì Trương. Cuối cùng mèo quyết định đi theo. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì nó có thể giúp đỡ, hoặc ít nhất là gọi người khác đến giúp.
Nghĩ vậy, mèo mở cửa, rời khỏi phòng.
Với chỉ số thông minh của mèo, nó không nghĩ đến việc khách sạn có camera giám sát, mọi hành động của nó đều bị ghi lại. Không phải nó cố ý không sử dụng thang máy, mà vì sợ thang máy không có sóng điện thoại. Nhỡ dì Trương gặp chuyện, vì không có tín hiệu mà bỏ lỡ cuộc gọi cầu cứu thì toi.
Mèo chọn đi cầu thang thoát hiểm.
Bò xuống tầng 17, mèo mệt đến mức ói mửa. Nhưng nó không dám chậm trễ, chạy đến địa chỉ ở khu phố số sáu mà khách hàng đã gửi.
Khách sạn Gia Lăng nằm ở khu phố số hai, cách rất xa khu vực số sáu, chỉ có thể di chuyển bằng xe buýt. Nhưng vì thiếu hụt ký ức, mèo không nhớ tuyến đường, cũng không thể mở miệng hỏi, đành vất vả cay đắng đi lộn nhiều chuyến mới đến được khu phố số sáu.
Cảm ơn xe buýt vì không thu phí mèo.
Địa chỉ khách hàng là một căn biệt thự đơn lập. Mèo bò lên tường nhìn vào trong, chăm chú quan sát tình hình.
Dì Trương đến sớm hơn mèo.
Khi mèo đến, dì Trương đã nấu xong một bàn thức ăn.
Mèo nhìn thấy khách hàng mời dì Trương ngồi ăn cùng, dì Trương từ chối vài lần mới ngồi xuống. Khách hàng là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt non nớt, nhưng cuộc sống ở thế giới đáy biển khiến cậu ta có thêm chút chết lặng không phù hợp lứa tuổi.
Mãi đến khi dì Trương gắp một đũa thức ăn vào bát của khách hàng, mắt cậu ta đỏ bừng, khóc lóc sướt mướt ăn hết đồ ăn.
Lúc này, đồng hồ điện thoại của mèo reo lên.
Dì Trương hỏi mèo thu phí bao nhiêu tiền.
Thật ra mèo cảm thấy nấu một bữa cơm kiếm được một vạn quá là không tồi, nhưng số tiền này chắc chắn không thể lọt vào mắt Lâm Gia. Theo lời Lâm Gia, nhu cầu của khách hàng không phải bữa ăn này, mà là giá trị cảm xúc.
Mèo quyết đoán há miệng: Ba vạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!