Chương 36: Cơ bụng sáu múi

Thế giới bắt đầu sụp đổ, mọi thứ xung quanh trở nên trắng xóa, một cánh cửa đứng sừng sững trước mặt mọi người.

Trong lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Gia cúi xuống nhặt lên một khối cá linh hoàn chỉnh chất lượng cao.

Cậu thản nhiên bỏ khối cá linh vào túi áo, mở cửa muốn rời đi, cánh tay đặt trên nắm cửa kim loại đột nhiên bị giữ chặt.

Lâm Gia dừng lại, ngước mắt nhìn Diêm Tự.

Cái tay bị giữ lại từng cầm cá linh. Lâm Gia cúi đầu nhìn cổ tay mình:

"Không phải ban quản lý không tham dự vào việc chia cá linh sao? Tôi cho rằng lần này tôi xứng đáng nhận"Most Valuable Player Award

", có tư cách được hưởng toàn bộ cá linh, cũng không cần thiết phải thông báo với người khác. Đội trưởng Diêm cảm thấy thế nào?"

Là Diêm Tự đang nắm chặt cổ tay Lâm Gia. Những người khác mắt sáng rực, tưởng lương tâm Diêm Tự đột nhiên trỗi dậy, muốn chia cá linh cho mọi người.

Ai ngờ Diêm Tự chỉ nói một câu:

"Loại cá linh chất lượng này phải đổi ở Ban quản lý đường Bắc Kinh."

Mọi người: ...

Cảm ơn. Lâm Gia tránh khỏi bàn tay Diêm Tự. Cậu nhìn mèo.

Con mèo chết tiệt đang chột dạ nhìn cậu và Diêm Tự.

Bánh mì gối. Lâm Gia lạnh lùng gọi.

Mèo tỉnh lại từ lo lắng

"Không lẽ chó điên Diêm Tự đang kiếm chuyện với Lâm Gia", vội vàng chạy tới. Lúc đi ngang qua Diêm Tự, nó cố tình đi vòng qua, bảo đảm không đụng trúng Diêm Tự mới nhảy lên vai Lâm Gia.

Hành động của mèo khiến Diêm Tự nheo mắt lại.

Hắn im lặng nhìn theo bóng lưng Lâm Gia, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.

Khoảnh khắc rời đi, Lâm Gia chú ý tới ánh mắt của Diêm Tự. Nhưng cậu vẫn thản nhiên mang mèo và cá linh đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiếng ồn ào náo động lọt vào Bụng cá, đám người tốn công vô ích chợt hoàn hồn.

Mẹ nó, Lâm Gia đúng không, cứ đợi đấy.

Lâm Gia bước ra khỏi cửa đầu tiên. Kể từ giây phút này, mớ hỗn tạp bên trong cánh cửa không còn liên quan đến cậu.

Đi xa cửa một chút, xung quanh không có quá nhiều người, Lâm Gia ném mèo xuống.

Mèo bị ném xuống liền nằm bệt ở đó.

"Xong rồi xong rồi, có phải Diêm Tự phát hiện cái gì rồi không?" Mèo nằm bệt trên mặt đất. Nó cũng thấy ánh mắt ẩn ý của Diêm Tự, tim đập nhanh như sắp chết,

"Xong rồi xong rồi, chết tôi rồi."

Lâm Gia nhìn cục màu đen dưới đất:

"Nếu bị phát hiện, mày còn có thể ra khỏi cửa?"

Mèo ngẩng đầu, một lúc sau mới hiểu ý Lâm Gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!