Chương 30: Đứa bé hư 10

Phó trưởng Trần hơi phiền lòng nhìn mọi người. Anh ta nghiêng đầu định nói chuyện với Diêm Tục thì thấy Diêm Tục đang nhìn chằm chằm Lâm Gia. Theo ánh mắt Diêm Tục, phó trưởng Trần cũng nhìn về phía Lâm Gia, phát hiện Lâm Gia quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn không đối diện với ánh mắt Diêm Tục.

Phó trưởng Trần hắng giọng:

"Hôm nay chưa hỏi người cá, mọi người bàn xem nên hỏi gì đi."

Nói xong, anh ta khẽ gọi Diêm Tục: Qua đây một chút.

Phó trưởng Trần quay về phòng mình, lúc này Diêm Tục mới dừng dò xét Lâm Gia và theo phó trưởng Trần về phòng.

Diêm Tục bước vào phòng, khóa cửa lại rồi ngẩng đầu lên.

Tách.

Tiếng đốt thuốc vang lên trong phòng. Diêm Tục quay đầu, thấy phó trưởng Trần đang kẹp một điếu thuốc trong tay. Hộp thuốc bị ném lên bàn, phó trưởng Trần ra hiệu cho Diêm Tục tự lấy.

Khoảng cách từ cửa đến chỗ phó trưởng Trần đứng là vài bước chân, mùi thuốc lá thoang thoảng bay đến. Diêm Tục đứng yên không động, khoát tay từ chối: Không thích.

Phó trưởng Trần không quan tâm, vẻ mặt bực bội:

"Đám người này vừa vô dụng vừa không thành thật, con mẹ nó toàn phế vật."

"Người tên Lâm Gia có thể không thành thật, nhưng chắc chắn không phải phế vật." Diêm Tục gãi mặt, nghĩ đến lý do Lâm Gia đến phòng hắn tối qua,

"Người yêu có nét mặt giống phó trưởng Trần… Cậu ta thích đàn ông sao?"

Có chút ngạc nhiên, nhưng không liên quan đến hắn, sự ngạc nhiên nhanh chóng tan biến.

"Cậu ta có người yêu hay không, người yêu chết như thế nào, thích đàn ông hay phụ nữ đều không quan trọng." Phó trưởng Trần rít một hơi thuốc, nhiều khói hơn bay về phía Diêm Tục.

Ngồi ở vị trí cao, phó trưởng Trần đã gặp đủ loại người, dù không tiếp xúc nhiều với người của bong bóng cá nhưng vẫn nhìn ra Lâm Gia không tầm thường, ít nhất là đủ bình tĩnh trấn định.

Người như vậy gõ cửa vào ban đêm, phó trưởng Trần vốn tưởng cậu ta đến để trao đổi về manh mối bong bóng cá, không ngờ lại nói chuyện râu ria không liên quan. Anh ta bất ngờ bị cuốn vào bong bóng cá, một số việc chưa kịp sắp xếp, phe đối địch nhất định sẽ hành động khi anh ta không có mặt.

Càng ở lâu trong bong bóng cá, đối thủ càng có nhiều cơ hội.

Vì vậy, một điếu thuốc cháy hết, phó trưởng Trần đốt tiếp điếu khác. Chẳng mấy chốc cả phòng ngập trong khói thuốc.

Diêm Tục bị khói xông đau đầu, bàn tay đặt trên nắm cửa kim loại chuyển sang ấn mạnh vào trán để giảm đau.

Phó trưởng Trần thấy vậy, dụi tắt điếu thuốc, nhíu mày hỏi:

"Không mang thuốc giảm đau à?"

Diêm Tục lại khoát tay.

Phó trưởng Trần trách mắng:

"Tôi đã bảo cậu mang thuốc giảm đau theo, cậu…"

Đủ rồi. Cơn đau đầu làm Diêm Tục mất đi vẻ nhởn nhơ thường ngày, mặt vô cảm nhắc nhở,

"Trần Xỉ, ở đây không có ai khác, cũng không có đối thủ của anh. Tôi biết mình phải làm gì. Khi không có người, anh không cần giả vờ quan tâm."

Trần Xỉ khựng lại một lúc, đổi giọng:

"Nhanh chóng giải quyết bong bóng cá này."

Diêm Tục không nói gì, chỉ ấn mạnh vào thần kinh đau đớn, mở cửa bước ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!