Lâm Gia và Diêm Tục dán mắt vào màn hình điện tử dính vân tay. Lâm Gia nhanh chóng phát hiện ra con số 0 có dấu vân tay đè lên nhau, mật khẩu có nhiều con số không.
0023? 0032?
Thông thường mật khẩu được đặt gắn liền với ý nghĩa nào đó. Nhưng nếu đặt số 0 lên đầu thì giống như số tiền, mang rất nhiều ý nghĩa.
Lâm Gia suy nghĩ một lát, vừa định nói thử 2003 đi thì thấy Diêm Tục đưa tay bấm khóa điện tử.
Số đầu tiên là 2, số thứ hai là 0, số thứ ba vẫn là 0, số thứ tư là 3, cuối cùng Diêm Tục bấm nút thăng (#).
Cạch một tiếng, khóa cửa mở ra.
Lâm Gia ngậm miệng. Diêm Tục đẩy cửa hé ra một chút, nhưng từ vị trí của Lâm Gia không nhìn rõ bên trong có gì.
Cậu dứt khoát lùi lại, rời khỏi cửa phòng và đến vị trí cầu thang.
Nhiệm vụ của cậu vốn dĩ là canh chừng.
Lâm Gia đứng ở đầu cầu thang canh chừng, liếc mắt về phía Diêm Tục, thấy Diêm Tục đã vào trong nhà. Trong nhà có nguy hiểm hoặc có manh mối gì không, tạm thời cậu không quan tâm.
Bây giờ cậu chỉ muốn biết con mèo đang làm gì, đã tìm được cơ hội dung hợp hay đã thất bại?
Càng muốn biết, Lâm Gia càng bực bội trong lòng.
Cậu đã dâng cơ hội đến tận miệng mèo, nếu mèo không cắn được thì chết quách đi cho lành.
Đang nghĩ như vậy, dưới lầu bỗng vọng lên tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Gia cau mày, nhanh chóng bước đến cửa phòng, Đội trưởng Diêm.
Diêm Tục vẫn đang chăm chú tìm manh mối. Hắn tìm thấy một bức ảnh trong khe đầu giường, nhưng nó bị kẹt khá sâu, ngón tay hắn hơi to nên phải mất chút sức lực mới kéo bức ảnh ra được.
Nhìn sơ qua bức ảnh, hắn cất vào túi, chậm chạp trả lời: Đến đây.
Nhưng ngẩng đầu lên, Lâm Gia đã biến mất.
Diêm Tục ngẩn ra, bật cười.
Tiếng kêu thảm thiết thu hút không ít người. Do chưa kiểm tra xong đáp án của mọi người, viện trưởng đi sang phòng người kế tiếp. Vì viện trưởng chưa rời đi, mọi người không dám đến gần, chỉ dám nhìn cánh cửa đang phát ra tiếng kêu thảm với vẻ sợ hãi.
Lâm Gia chạy nhanh từ tầng trên xuống. Tiêu Dao thấy cậu, định tiến lên hỏi tình hình, Lâm Gia lại phớt lờ hắn ta, đi về phía phó trưởng Trần… Cậu phát hiện Phó trưởng Trần trong đám đông, nhưng phó trưởng Trần không ôm mèo.
Cậu khẽ nhíu mày, giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh bước đến trước mặt phó trưởng Trần.
Không đợi Lâm Gia mở lời, Phó trưởng Trần chủ động nói trước:
"Xin lỗi, con mèo bỗng dưng chạy mất."
"Nó chưa từng xa tôi quá lâu."
Lâm Gia đã lường trước mèo sẽ không thuận lợi, giải thích đơn giản rồi dò hỏi,
"Nó không gây rắc rối cho anh chứ?"
Không. Phó trưởng Trần nói,
"Cậu có cần đi tìm nó không?"
Lâm Gia nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!