"Thế quái nào lại mưa!" Đầu húi cua xám mặt.
Trời mưa nghĩa là gì, không cần Lâm Gia giải thích. Mà giờ phút này, khi bọn họ kéo tơ lột kén thông tin, uy hiếp người chết mang đến dâng ngập đầu.
Giết người không phân biệt ai, đồng nghĩa với việc muốn sống sót qua cơn mưa chỉ có thể dựa vào may mắn.
Nhưng, không ai dám nhận bản thân mình may mắn.
Trời mưa làm gián đoạn công tác chỉnh sửa tổng hợp của Lâm Gia. Tất nhiên cậu sẽ không ở chung nhà cùng những người này. Nếu mưa to lại làm chung cư cắt điện, sẽ có nhiều hơn một người biết nhược điểm sợ hãi bóng tối của cậu.
Thừa dịp trời chưa mưa lớn, Lâm Gia mở cửa rời đi.
Mèo nhảy xuống cửa sổ, đuổi theo bước chân Lâm Gia.
Đầu húi cua vội vã chạy hai bước, nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Gia: Câu hỏi hôm nay…
Lâm Gia không quay đầu lại, thanh âm sượt qua hai bên sườn truyền vào tai đầu húi cua:
"Sống qua cơn mưa này đã."
Mưa càng lúc càng lớn, cọ rửa mặt đất phát ra tiếng vang lớn. Phải nghĩ quẩn, chán sống cỡ nào mới đi hỏi Người cá lúc trời mưa to.
Vừa trở lại nhà 103, chung cư Nghi Nhạc cúp điện.
Cũng may Lâm Gia sớm có chuẩn bị cầm sẵn di động, mở đèn flash. Ánh sáng giúp Lâm Gia cảm thấy an ổn. Cậu trở tay khóa cửa.
Mèo chú ý tới lượng pin không còn nhiều, định mở miệng thì thấy Lâm Gia lấy ra một chiếc di động khác… Là di động của đầu húi cua, Lâm Gia không trả lại.
Mèo thở phào nhẹ nhõm.
Một người một mèo không nói chuyện nữa. Trong lúc nhất thời căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở.
Không có chuyện để nói, không có việc để làm, chỉ có thể trầm mặc chờ đợi người chết xuất hiện rồi rời đi. Mèo đưa mắt nhìn mặt Lâm Gia, dưới nguồn sáng ảm đạm, sườn mặt cậu như được bút than phác hoạ, đường nét mượt mà thanh thoát.
Mèo thừa nhận, Lâm Gia rất đẹp, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu làm mèo chú ý.
Trong cơn mưa đầu tiên người chết xuất hiện, cắt điện là sự kiện bất ngờ, Lâm Gia không kịp phòng bị mới bị mất ý thức. Cậu sẽ không để bản thân ngã hai lần cùng một chỗ, phòng ngừa tai nạn lúc chưa xảy ra.
Mèo bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Không phải nguy hiểm từ người chết, mà là Lâm Gia.
Người cẩn thận như Lâm Gia không dễ tin tưởng phó thác người khác. Mèo biết bí mật cậu sợ bóng tối, liệu nó…
Hiện tại nó còn hữu dụng với Lâm Gia, nó có thể chiếu đèn cho Lâm Gia, được nhắc nhở sẽ nhớ lại một số thông tin Lâm Gia chưa từng nghe, cho nên Lâm Gia chưa động vào nó. Vậy sau khi rời Bong bóng cá thì sao? Nó có bị Lâm Gia thủ tiêu không?!
Lâm Gia như có giác quan thứ sáu, liếc mèo một cái.
Mèo: …
Tiếng lăn cầu thang rầm rầm rầm gián đoạn cái nhìn ẩn ý của Lâm Gia. Mèo cúi đầu, trái tim đập thình thịch theo nhịp rầm rầm rầm.
Mưa càng lúc càng lớn, tia chớp chiếu sáng tầng mây đen, tiếng sấm nổ vang phía chân trời.
Tiểu Môi đứng ngồi không yên, thường xuyên đưa mắt hướng ngoài cửa sổ. Mưa to tầm tã, cảnh sắc ngoài cửa sổ như bị bốc hơi, mơ hồ ướt át.
Mặt đất bắt đầu thấm nước, bốc mùi tanh khó ngửi khiến người ta buồn nôn.
Tiểu Môi nôn khan vài lần không phun ra thứ gì. Dạ dày mấy ngày nay không ăn cơm vẫn sông cuộn biển gầm, nhồi đầy sợ hãi bi quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!