Chương 148: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)

Chương 148: Ngoại truyệnDiêm Tục đã nghĩ như vậy thật, vĩnh viễn không chia xa với Lâm Gia. Kết quả vẫn là phải tách nhau ra, Diêm Tục phải trở về trường tiếp tục học, còn việc kinh doanh của Lâm Gia ngày càng phát triển, bận rộn cả ngày đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn của Diêm Tục.

Mà sáng sớm ngày hôm sau Diêm Tục đã phải đáp máy bay, ít nhất phải đợi đến kỳ nghỉ đông mới được gặp mặt lần nữa.

Ban đầu Diêm Tục còn giữ được bình tĩnh, hắn tự nhủ với mình Lâm Gia là người như vậy mà, trong tỷ trọng cuộc sống của người này, sự nghiệp chiếm phần lớn nhất.

Ai dám tin, động lực để Lâm Gia rời khỏi thế giới đáy biển là vì anh phải giữ công ty, nếu không công ty sẽ phải bồi thường tiền!!!

Diêm Tục ngồi chờ ở nhà, Lâm Gia rất tán thành với việc hắn học tiếp. Trước đó họ đã hẹn nhau, Lâm Gia nhất định sẽ dành thời gian đi tiễn hắn.

Nhưng mấy ngày nay Lâm Gia đều rất bận.

Bận đến mức tin nhắn cũng chỉ trả lời vài câu ngắn ngủi, bận đến mức Diêm Tục đến nhà Lâm Gia tìm anh, người này lại chỉ cắm mặt trong phòng làm việc, Diêm Tục chỉ có thể đứng ngoài cửa, nhìn ánh sáng vàng ấm hắt ra từ khe hở.

Hắn cảm thấy mình bị Lâm Gia lạnh nhạt.

Nhưng hắn lại bướng bỉnh không nói, đội trưởng đội tuần tra tồn tại như trụ cột tinh thần, sở hữu tầm nhìn vĩ đại, trong lòng hắn là núi non sông hồ, sẽ không vì người yêu không kịp trả lời tin nhắn mà đóng cửa tự tủi thân.

Đêm đã khuya.

Lâm Gia vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Diêm Tục đứng ở ban công, bố mẹ bảo hắn đi ngủ sớm, sáng mai còn phải ra sân bay.

Hắn lớn tiếng đáp lại:

"Bố mẹ cứ ngủ đi, con không ngủ được, con ngắm trăng một chút."

Không ai hiểu con bằng cha mẹ, bố hắn hỏi: Đợi giám đốc Lâm à?

Chậc. Diêm Tục nói,

"Cách xưng hô của bố hơi khách sáo í."

"Thế bố nên gọi thế nào?" Bố hắn hỏi.

Diêm Tục:

"Bố cứ gọi tên anh ấy, hoặc gọi Tiểu Gia cũng được."

Sao bố Diêm dám gọi như vậy, ông nói:

"Sao con lại không biết điều thế chứ, với thân phận của con, bố và mẹ con có thể xưng hô với giám đốc Lâm như vậy à?"

Diêm Tục rất tò mò:

"Con có thân phận gì?"

Bố Diêm Tục nhìn hắn mấy lần, không tiện nói ra.

Chịu thôi, địa vị của Lâm Gia đã tạo cho hai vị phụ huynh một loại ảo giác, họ cảm thấy Diêm Tục giống như con chim sẻ nhỏ được Lâm Gia nuôi bên ngoài, sớm muộn gì cũng có một ngày, con chim sẻ nhỏ sẽ bị Lâm Gia chán ghét.

Dù xót con nhưng hai vị phụ huynh cũng không biết nói gì, dù sao Diêm Tục cũng là do Lâm Gia cứu về, cả đời này bị nói là chim sẻ của Lâm Gia hay làm trâu làm ngựa cũng đáng.

Diêm Tục vốn đã đang bực, hắn vẫn luôn nhìn ra con đường ngoài cửa sổ, mong đợi chiếc Rolls

-Royce kia hạ mình đi đến. Nhưng trong màn đêm rộng lớn, ngoại trừ ánh trăng không thể với tới trên bầu trời đêm, người yêu của hắn vẫn không xuất hiện.

Diêm Tục nhận ra gì đó từ tiếng thở dài của bố mình, hắn vừa tức vừa buồn cười, giọng nói cũng hùng hổ hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!