Chương 144: Được ăn cả ngã về không

Xe máy gào thét trong đêm, tạo nên những luồng khí mạnh mẽ.

Lâm Gia chỉ đợi năm phút đã thấy Diêm Tục xé tan màn đêm, vững vàng dừng xe trước mặt anh.

"Tôi đã bình an trở về." Lâm Gia nói.

Diêm Tục vẫn không yên tâm, hắn kiểm tra từ trên xuống dưới, đến cả một sợi tóc cũng không bỏ qua.

Đến khi xác định Lâm Gia không bị thương, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Không có gì giày vò hơn việc chờ đợi Lâm Gia trở về, cả đời này Diêm Tục cũng không muốn trải nghiệm lại lần nữa, hắn nói:

"Tuyệt đối không có lần sau nữa."

Ừ. Lâm Gia ngồi lên yên sau của Diêm Tục:

"Mọi việc đều thuận lợi, sẽ không để em phải lo lắng nữa."

Mọi việc đều thuận lợi, kế hoạch hủy diệt thế giới đáy biển có thể tiến thêm một bước.

Khi trời hửng sáng, Lâm Gia kể cho Diêm Tục nghe tình hình tối qua.

Diêm Tục cười khẩy:

"Thật sự coi nơi này là sân chơi rồi."

Cái cột sáng đó chẳng phải là mấy thứ hay thấy trong game sao?!

Lâm Gia nói:

"Năm triệu hồn cá cũng không lấp đầy cái lỗ phát sáng đó, có thể thấy Trần Xỉ rất lo lắng."

Diêm Tục rót cho Lâm Gia một cốc nước, sau đó kéo ghế ra ngồi đối diện Lâm Gia:

"Mấy năm trước số lượng hồn cá quy đổi không nhiều, chắc là sốt ruột rồi."

Lâm Gia cầm cốc nước lên, cổ tay vì cầm lái cả đêm mà hơi nhức mỏi, anh đặt cốc nước xuống rồi xoay xoay cổ tay.

Diêm Tục thấy vậy, lập tức lo lắng hỏi: Cổ tay sao vậy?

Lâm Gia nói:

"Không sao, lái xe cả đêm nên hơi mỏi thôi."

Diêm Tục đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia, hắn nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.

Lâm Gia thoải mái hưởng thụ, anh nói:

"Cái lối thông đó có thể lấp đầy."

Diêm Tục ừ một tiếng: Anh có ý tưởng gì?

Lâm Gia:

"Muốn thử dùng thứ khác xem có thể bịt lại được không."

Năm triệu hồn cá là một số lượng khổng lồ, năm triệu hồn cá cũng không lấp đầy được cái lỗ đó, tìm thứ khác để lấp đầy là một công trình lớn.

Lâm Gia cũng biết khó khăn, anh lùi một bước:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!