Mèo suýt gào to thì bị chặn miệng, cả mặt lọt vào một bàn tay lạnh băng. Nó không thể há miệng, cũng không thể gào thành tiếng.
Mèo hoảng hốt nhìn bàn tay nắm đầu mình.
Xương ngón tay thon dài rõ ràng, gân xanh nhô lên làm làn da mu bàn tay hơi gồ. Mùi xà phòng trên tay chui vào mũi mèo… là tay Lâm Gia.
Mắt mèo hướng lên trên, thấy Lâm Gia khẽ thở dốc.
Đèn flash chỉ có một chùm sáng, giúp Lâm Gia giảm bớt ứng kích bóng tối.
Mèo đảo đầu lưỡi, muốn ậm ừ hỏi một câu: Cậu ổn không.
Lâm Gia lắc đầu, ý bảo nó đừng lên tiếng.
Mèo quan sát Lâm Gia. Sắc mặt Lâm Gia còn tái nhợt, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng, thở gấp chưa hòa hoãn.
Xác định mèo sẽ không kêu, Lâm Gia mới buông nó ra. Cậu chọn một góc nghiêng mà mình có thể thấy khe cửa, giơ điện thoại chiếu đèn thẳng vào khe cửa.
Mèo bị hành vi lớn mật tìm đường chết của Lâm Gia dọa hoảng, tưởng Lâm Gia phát điên, nhưng bị Lâm Gia liếc mắt cảnh cáo, mèo liền đơ máy không nhúc nhích… xem ra vẫn ổn.
Mèo mở đèn flash đã được một khoảng thời gian, đôi mắt đỏ tươi cũng quan sát trong nhà hồi lâu, lại không có động tác tiếp theo. Có vẻ người chết không nhạy cảm với ánh đèn.
Cũng vì nguyên nhân này, Lâm Gia mới dứt khoát chiếu đèn xuống khe cửa.
Nếu đã như vậy, không bằng xem cho rõ, không chừng sẽ có thêm manh mối.
Ánh đèn quét xuống khe cửa, đôi mắt đỏ tươi biến mất không thấy.
Lâm Gia ngẩng đầu, trầm mặc nhìn cửa.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh soạt soạt soạt, so với động tĩnh trước đấy nhanh hơn, rất nhanh, tốc độ nhanh gấp mười lần.
Nếu ngã cầu thang mà chết, tất nhiên cơ thể bị va đập bị thương nặng, không đến mức nát bấy nhưng cũng không sai biệt lắm, ít nhất đứng dậy không nổi.
Xét theo tử trạng nằm trên mặt đất của người chết, động tĩnh soạt soạt hẳn là âm thanh phát ra khi nó bò lê bằng tay hoặc khuỷu tay, không thì Lâm Gia tưởng tượng không ra người chết kéo cơ thể di chuyển như thế nào.
Hiện tại âm thanh soạt soạt vang lên, đôi mắt ngoài khe cửa biến mất, chứng tỏ người chết lại bắt đầu di chuyển.
Không biết người chết theo dõi ai.
Mèo và Lâm Gia suy nghĩ khác nhau. Vừa rồi mèo cũng nghe thấy người chết soạt soạt rời đi, nhưng sự thật không phải là như thế. Người chết không những không rời đi, vẫn nằm ngoài cửa nhà 103 chờ đợi, còn dõi mắt quan sát bên trong nhà.
Mèo cho rằng người chết lại dở trò cũ.
Mãi đến khi chung cư phát ra một tiếng hét lớn thảm thiết, mèo mới từ bỏ ý tưởng người chết tử thủ ngoài cửa.
Một người một mèo rũ mắt tự hỏi tiếng hét thảm này thuộc về ai. Dưới cơn hoảng sợ cực độ, thanh âm biến dạng, thêm tiếng mưa rơi ồn ào, rất khó thông qua âm sắc phán đoán là ai xảy ra chuyện.
Điều duy nhất có thể xác định là, tiếng kêu thảm thiết là giọng nam, và chỉ có một giọng.
Là một trong ba người đầu húi cua, Lưu Ảnh và Nam Cao.
Trời vẫn đang mưa, không hề có dấu hiệu vơi bớt. Sàn nhà 103 càng ngày càng ướt, màu thâm đen đại diện ẩm ướt bao phủ mặt đất nhạt màu, không còn chỗ nào khô ráo, trong nhà bốc mùi tanh đặc trưng ngày mưa, khiến người ta buồn nôn.
Rời nhà trước khi trời tạnh mưa chắc chắn sẽ chết, bây giờ không phải lúc xem xét ai xảy ra chuyện. Việc có thể làm chỉ có chờ đợi, và bị động lắng nghe.
Nối sau tiếng hét thảm là tiếng vang rầm rầm lớn hơn nữa. Nghe có vẻ là người chết lại bắt đầu vòng lặp ngã cầu thang, nhưng cũng chưa chắc. Không tận mắt nhìn thấy, ai biết thứ lăn từ trên cầu thang xuống là người chết hay là người sống sờ sờ trước lúc trời mưa.
Mưa mãi không ngừng, âm thanh quái dị vang không ngừng, làm chung cư tràn ngập áp lực nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!