Chương 7: (Vô Đề)

Thị trưởng của Hoài Thành.

"Tôi đến tìm con gái."

Khi thấy ông ấy lướt qua Tô Bội Bội, đi thẳng đến trước mặt tôi, đích thân thừa nhận tôi là con gái của ông ấy, mặt của Tô Bội Bội nứt toác ra.

Cô ta vội vàng giật chiếc nhẫn trên cổ xuống, giơ trước mặt cha tôi.

"Cha ơi, con mới là con gái của cha!"

"Cha xem này, con có nhẫn cưới của cha và mẹ, con mới là con gái của cha."

Nhưng cha tôi liếc nhìn một cái rồi nhíu mày chất vấn cô ta:

"Cô lại đi trộm nhẫn của con gái tôi!"

Tô Bội Bội ngây người, giơ nhẫn ra sức giải thích, nhưng cô ta lặp đi lặp lại chỉ một câu: Con có nhẫn.

Cô ta cho rằng chỉ cần có nhẫn là có thể thành công thay thế tôi sao, thật nực cười.

Kiếp trước trước khi cha tôi đến nhận người thân, tôi đã qua đời rồi, nếu không thì chỉ cần ông ấy nhìn thấy tôi, cũng sẽ không có chuyện gì của Tô Bội Bội nữa.

Nhờ linh hồn bất tán sau khi chết, khi ở bên cạnh Tô Bội Bội tôi mới biết tôi và người mẹ đã qua đời của mình gần như giống nhau như đúc!

Đúng vậy, khuôn mặt của tôi chính là bằng chứng tốt nhất.

"Cha ơi, thật ra chiếc nhẫn trên tay cô Tô là do con đưa cho cô ta, cô ta nói con làm hỏng dây chuyền của cô ta, nên bảo con đền chiếc nhẫn này."

"Không ngờ cô ấy lại biết thân phận của con từ sớm như vậy, đây là muốn thay thế con đó."

Cha tôi kéo dài mặt ra, nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu.

"Không! Cô ta nói bậy, con mới là con gái của cha, con có nhẫn, con mới phải!"

Nhưng thứ đón chờ cô ta chỉ có ánh mắt chán ghét và không hài lòng hơn của cha tôi.

Cô ta mở to mắt, người mềm nhũn ngã xuống đất, như thể mất hồn lẩm bẩm:

"Sao, sao có thể như vậy..."

Một trận xôn xao.

"Thì ra Hạnh Chi mới là thiên kim tiểu thư thật sự, vậy cô Tô là sao?"

"Haha, cô Tô này trong miệng không có một câu nào là thật, chắc chắn là không biết từ đâu biết được thân phận của Hạnh Chi, muốn mạo danh thay thế thôi."

"Chưa thấy ai trơ trẽn như vậy, đến cả cha mẹ ruột của người ta cũng dám nhận bừa."

……

Trong đó, trưởng thôn, cả nhà trưởng thôn và Lâm Siêu Bân là kinh ngạc nhất.

11

Sau khi thân phận của tôi được xác nhận, có kẻ vui mừng, có kẻ lo âu.  

Giữa đám đông, Lâm Siêu Bân thấy tình hình không ổn liền muốn lẩn trốn, nhưng sao tôi có thể để tên này toại nguyện?

Tôi lập tức mỉm cười gọi anh ta lại, khiến mọi người xung quanh cũng vội vàng lùi ra, chừa một khoảng trống ngay trước mặt anh ta.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!