Chương 6: (Vô Đề)

Tô Bội Bội khựng lại, nhưng cô ta không trả lời, mà liên tục thúc giục tôi nhanh chóng đi cứu người.

"Mạng người quan trọng hơn đó Hạnh Chi, bây giờ cô còn hỏi mấy chuyện có cũng như không này làm gì, mau đi cứu người đi!"

Tôi thuận theo ý cô ta, thở hồng hộc chạy đến bờ sông.

Giống như kiếp trước, Tiểu Hào đứng ở bờ sông nhìn thấy tôi còn chào hỏi tôi.

Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng gió rít, giây tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng bịch.

"Xong rồi, giải quyết xong rồi." Vương Ngọc Na từ trong bóng tối bước ra, cong môi cười với tôi.

"Đúng là đồ cặn bã, một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng lợi dụng!"

Sau khi tôi và Vương Ngọc Na hợp sức trói Lâm Siêu Bân lại không lâu sau, những người cần đến đều đã đến.

9

Tô Bội Bội đến thì thấy tôi đứng một mình bên bờ sông.

Thấy vậy, cô ta đảo mắt, nghẹn ngào lên tiếng.

"Hạnh Chi! Sao cô có thể như vậy, Tiểu Hào mới năm tuổi là một người sống sờ sờ mà, sao cô có thể hại c.h.ế. t nó."

"Cô làm vậy, có xứng với trưởng thôn, có xứng với cha mẹ của Tiểu Hào không?"

"Cô, cô đang nói gì vậy. Tôi nghe không hiểu!" Tôi giọng điệu hoảng loạn, Tô Bội Bội lại tưởng rằng tôi bị nói trúng tim đen, càng ra sức diễn trò.

Khung cảnh xung quanh mọi người bàn tán xôn xao giống hệt như cảnh tượng ở kiếp trước, suýt chút nữa khiến tôi cho rằng việc mình sống lại chỉ là một giấc mơ đẹp.

Rất nhanh, cha mẹ của Tiểu Hào tìm không thấy Tiểu Hào ở dưới sông, mắt đỏ ngầu định lao vào đánh tôi.

Cha, mẹ! Vương Ngọc Na từ trong bụi cây dắt Tiểu Hào đi ra.

Cả nhà ba người ôm nhau khóc nức nở, trưởng thôn cũng đỏ hoe mắt.

Tô Bội Bội ngây người, trừng to mắt không thể tin nổi nhìn tôi.

"Cô Tô, tôi còn chưa nói gì mà, sao đã khẳng định Tiểu Hào bị tôi hại c.h.ế. t rồi? Người này còn sống sờ sờ đứng ở đây, bị cô nói thành c.h.ế. t rồi, nghe ghê người quá, cô đang có ý đồ gì vậy?"

"Tôi đang yên lành thả bò trên núi, vừa nãy chính cô nói với tôi là Tiểu Hào c.h.ế. t đuối bảo tôi đến cứu, kết quả chính cô lại chạy xuống núi nói với người ta là Tiểu Hào bị tôi hại chết?"

"Đây là đạo lý gì hả cô Tô?!"

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Bội Bội từ đỏ chuyển sang xanh, rồi đến trắng bệch không chút máu, tôi thầm cảm thấy khoái chí.

Cô ta cố gắng giải thích, ấp úng nói rằng chỉ là cô ta lo lắng quá độ, nên mới nói sai.

"Vậy chuyện mà anh Lâm làm, cô Tô cũng không biết gì sao?"

Lời này vừa thốt ra, người Tô Bội Bội cứng đờ, vẻ kinh hoàng lộ rõ.

Dân làng càng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, nhao nhao hỏi tôi.

Thấy vậy, tôi và Vương Ngọc Na lôi Lâm Siêu Bân ra, ném xuống đất.

"Tiểu Hào, cháu nói cho mọi người biết, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, ai dẫn cháu đến đây?"

Tiểu Hào nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ngón tay dừng lại ở Lâm Siêu Bân, mang theo vài phần ngây ngô và hồn nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!