Chương 4: (Vô Đề)

Không biết là vì áy náy hay vì cái gì khác, sau khi tôi c.h.ế. t cô ta thường xuyên cầm chiếc nhẫn của tôi lẩm bẩm một mình.

"Đừng trách tôi, cô chỉ là nhân vật trong sách thôi."

"Chỉ trách ông trời cho tôi xuyên không, nếu không tôi cũng chẳng muốn đến đây."

"Nhưng mà tôi đã đến rồi thì nhất định phải làm nhân vật chính, nếu không thì còn gì thú vị."

... Lúc đầu tôi nghe không hiểu, sau này nghe nhiều rồi mới biết, thì ra thế giới mà tôi đang sống chỉ là một cuốn sách.

Cho nên cô ta biết tôi là ai, biết rõ mọi chuyện.

Vì vậy, cô ta luôn nhắm vào tôi, cuối cùng còn ép c.h.ế. t bà cháu tôi, chỉ vì sợ rằng tôi, nhân vật chính thực sự, còn sống sẽ cản trở cô ta.

Lòng người thật đáng sợ.

Nhưng kiếp này có lẽ phải làm cô ta thất vọng rồi.

Bị trưởng thôn quát mắng, Tô Bội Bội mất hết mặt trước đám đông nên ngoan ngoãn được một thời gian.

Cho đến khi một thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh thuận lợi về thành phố, những thanh niên trí thức ở thôn chúng tôi cũng trở nên xôn xao.

Tô Bội Bội càng lộ rõ vẻ vui mừng, luôn không nhịn được mà ngày nào cũng nhìn tôi mấy lần.

Hôm đó tôi đang thả bò trên núi, Tô Bội Bội vốn dĩ phải giặt quần áo lại đột nhiên xuất hiện trên núi, đi thẳng về phía tôi.

Cô ta mặc một chiếc áo bông màu đỏ, nhìn thấy tôi thì mặt mày hớn hở.

Đi đi lại lại cách tôi mấy mét.

Tôi cảm nhận rõ ràng con bò con bên cạnh đang rục rịch.

Giây tiếp theo, tôi buông dây thừng, con bò con lao thẳng về phía Tô Bội Bội.

Cô ta chạy, nó đuổi, cô ta có mọc cánh cũng khó thoát.

Đáng tiếc, người hộ hoa sứ giả của Tô Bội Bội là Lâm Siêu Bân xuất hiện, dẫn theo mấy người đàn ông trẻ khỏe ngăn cản trò hề này.

"Bội Bội em không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

Khi tôi chạy đến thì mới phát hiện, thì ra Tô Bội Bội đã chạy xuống ruộng dưới chân núi.

"Lâm Hạnh Chi cô phát điên cái gì vậy, nếu Bội Bội thật sự bị bò húc thì cô có chịu trách nhiệm nổi không!"

"Xin lỗi cô Tô, tôi thật sự không biết đáng lẽ cô phải giặt quần áo thì lại xuất hiện trên núi, sao mà trùng hợp vậy~"

Tô Bội Bội khựng lại, cố gắng giải thích.

Tôi đương nhiên là không tin, nhưng để phối hợp với cô ta thì đành phải giả vờ như chợt hiểu ra.

Thấy vậy, Lâm Siêu Bân lại thừa cơ đ.â. m chọc mấy câu.

"Thôi mà Siêu Bân, chuyện này không thể trách Hạnh Chi được, có lẽ là tôi xui xẻo thôi." Cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Siêu Bân ra vẻ rộng lượng, nhưng lại đột nhiên kinh hô một tiếng, sờ cổ đầy lo lắng.

"Dây chuyền của tôi đâu mất rồi, đó là lúc xuống nông thôn cha mẹ mua cho tôi, tốn nhiều tiền lắm."

Hai người men theo đường cũ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc dây chuyền bị đứt ở trên đất.

"Chắc chắn là lúc chạy bị rơi mất rồi huhuhu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!