"Thôi được rồi Siêu Bân, chắc là Hạnh Chi cũng không cố ý đâu, tôi không trách cô ấy đâu."
"Ôi dào, chuyện này liên quan đến sự trong sạch của tôi thì không thể cho qua được, mau đi thôi Lâm Siêu Bân, không đi nữa cơm nguội mất."
Thấy không ngăn được tôi, Tô Bội Bội cắn chặt môi, ghé vào tai Lâm Siêu Bân thì thầm.
Chỉ thấy mắt Lâm Siêu Bân càng lúc càng sáng lên, cuối cùng khinh bỉ liếc nhìn tôi một cái.
"Hừ, lần này thì coi như xong đi, Bội Bội hiền lành nên không muốn làm lớn chuyện, tốt nhất là cô đừng ức h.i.ế. p Bội Bội nữa."
"Nếu không đợi đến khi chúng tôi về thành phố thì cô biết tay!"
Tôi cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ ánh mắt đắc ý của Tô Bội Bội, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Đành phải bỏ qua.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã không nhịn được nữa.
5
Tôi và Tô Bội Bội lại bị phân công làm chung một việc.
Nuôi heo.
Cô ta bịt mũi bịt miệng ghét bỏ trốn sau lưng tôi.
Khi heo thấy thức ăn xông về phía chúng tôi, cô ta hét lên một tiếng, đẩy tôi về phía trước, còn mình thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tôi loạng choạng suýt ngã, đợi đến khi đứng vững thì lạnh lùng lên tiếng:
"Còn không mau lại đây cho heo ăn, lần này đừng hòng trốn việc."
"Dựa vào cái gì! Cô cho ăn đi, tôi không làm đâu." Tô Bội Bội bĩu môi bên ngoài chuồng heo,
"Vừa hôi vừa bẩn đừng hòng tôi động vào."
"Cô chắc chắn không cho ăn?"
Thấy cô ta không hề lay chuyển, tôi lập tức giơ tay hô lớn:
"Trưởng thôn, Tô Bội Bội lại không làm việc nữa rồi."
Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh đều liếc nhìn với vẻ soi mói.
Thời đại này, lao động là vinh quang, hành động của Tô Bội Bội rõ ràng là lơ là, cho dù là những thanh niên trí thức có quan hệ tốt với cô ta cũng không khỏi khuyên nhủ, nhắc nhở cô ta.
Tô Bội Bội lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn tôi với vẻ thương cảm.
"Ôi tôi cũng biết đạo lý này chứ, nhưng mà vừa nãy mọi người không nghe thấy sao, Hạnh Chi chê tay chân tôi chậm chạp, tôi đây là nghĩ cho cô ấy để cô ấy kiếm được nhiều điểm công hơn thôi mà, tôi không có điểm công cũng không sao, chỉ cần bà Lâm và Hạnh Chi có thể sống tốt hơn là được."
Cô ta không sợ không có điểm công, dù sao Lâm Siêu Bân cũng sẽ ưu tiên cho cô ta những thứ tốt.
Nhưng tôi lại không muốn chiều theo cô ta, vô duyên vô cớ rước phiền phức vào người.
Thế là tôi cũng học theo dáng vẻ của cô ta thở dài một tiếng:
"Cô Tô là người thành phố, chê heo ở thôn chúng tôi dơ bẩn cũng có thể hiểu được, nhưng cũng không thể cái gì cũng đổ lên đầu tôi được chứ."
"Người không biết còn tưởng là tôi không cho cô Tô làm việc, nước miếng cũng phải dìm c.h.ế. t tôi mất, chúng ta đều là một tập thể, có việc cùng làm, có cơm cùng ăn mới đúng chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!