Tô Bội Bội ngẩng đầu nhìn tôi cười đắc ý, sau đó giơ bàn tay bị thương lên chạy sang một bên.
Vừa chạy vừa la hét:
"Cứu mạng, Lâm Hạnh Chi phát điên rồi, cô ta muốn c.h.é. m tôi."
Đến khi dân làng bị tiếng la của cô ta thu hút, nghe cô ta giải thích xong thì kéo đến chỗ tôi.
"Hạnh Chi, cho dù sáng nay cô Tô có làm sai chuyện gì, chẳng phải cô ta cũng đã xin lỗi rồi sao, sao cháu cứ khăng khăng không bỏ qua còn làm người ta bị thương thế này là sao?"
"Đúng đó, ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm, nếu vì chút chuyện này mà lỡ mất việc kiếm điểm công thì không hay đâu đấy!"
"Phải đó, hay là Hạnh Chi cháu xin lỗi cô Tô một tiếng đi, chuyện này coi như xong."
... Trong số những người khuyên nhủ tôi không thiếu những người sáng nay đã tận mắt chứng kiến cảnh tôi bị ức hiếp, nhưng chẳng ai ngờ được.
Tô Bội Bội lại có thể vì hãm hại tôi mà tự làm mình bị thương.
Trong đám đông, cô ta từ từ nở một nụ cười, miệng mấp máy như đang nói:
"Thấy chưa, đáng đời."
Tôi bắt đầu dâng trào cảm xúc, khóe mắt từ từ rưng rưng:
"Tôi không có c.h.é. m cô ta!"
"Không sao đâu Hạnh Chi, tôi không trách cô, là sáng nay tôi mượn đồ không nói với cô một tiếng khiến cô hiểu lầm, đều là lỗi của tôi."
Vừa dứt lời, trưởng thôn từ phía sau mọi người xuất hiện.
Tôi đột nhiên lao đến trước mặt trưởng thôn.
Khóc lóc thảm thiết:
"Chú à, cháu đã bảo chú là cô ta không muốn làm việc mà chú không tin, bây giờ cô ta tự làm tay mình bị thương rồi muốn đổ tội cho cháu."
"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ, cô ta không muốn làm việc chẳng phải là không muốn cho chúng ta kiếm đủ điểm công hay sao, bà nội cháu còn đang chờ cơm ăn đó."
Đúng vậy, Tô Bội Bội tay bị thương thì không cần làm việc nữa, phần việc của cô ta sẽ đổ lên đầu tôi, tôi làm không xuể thì chẳng phải là không kiếm đủ điểm công hay sao?
Sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, mấy thím lúc nãy còn cẩn thận đỡ Tô Bội Bội cũng buông tay ra, giữ khoảng cách với cô ta.
Khuôn mặt trưởng thôn lộ vẻ nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Tô Bội Bội đã có thêm vài phần bất mãn.
"May mà Hạnh Chi lên núi trước đó đã nói với chú, nếu không thì thật sự bị cô Tô lừa gạt rồi!"
Ngoài mặt tôi tỏ vẻ ấm ức vô cùng, trong lòng thì đã nở hoa từ lâu.
Không uổng công trước khi lên núi tôi đã đi vòng qua nhà trưởng thôn để đề phòng trước.
Tô Bội Bội, xem cô ta còn giả vờ thế nào.
4
Tô Bội Bội hoảng loạn, nhưng dù cô ta có khóc lóc, làm ầm ĩ, giải thích thế nào cũng không ai tin, tức giận đến mức bỏ chạy xuống núi.
Sự cố này càng khiến mọi người tin chắc rằng Tô Bội Bội cố tình làm xước tay để đổ tội cho tôi, mục đích là để trốn việc.
Hình ảnh của cô ta trong thôn đã dần xấu đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!