Chương 1: (Vô Đề)

Nữ thanh niên trí thức ở nhờ nhà tôi chính là một đóa sen đen từ trong ra ngoài.  

Để chiếm lấy thân phận của tôi, cô ta vu oan tôi hại c.h.ế. t cháu trai của trưởng thôn.  

Cuối cùng, tôi bị bôi nhọ danh tiếng, bị ép đến đường cùng mà c.h.ế. t oan.  

Bà nội luôn nương tựa vào tôi... tức giận đến phát bệnh, tối đó trút hơi thở cuối cùng.  

Còn cô ta? Cô ta được người cha quân nhân của tôi đón về, nuông chiều như công chúa.  

Lần nữa mở mắt ra, tôi quay về năm cô ta bị điều xuống nông thôn lao động.  

Lúc đó, cô ta đang lén lút từ phòng tôi bước ra.  

Tôi lập tức vung tay, tự tát một cái thật mạnh vào mặt mình, giọng uất ức:  

"Cô muốn lấy hũ phấn thì cứ lấy đi, sao lại đánh tôi chứ!"    

1

Tô Bội Bội ngớ người.  

Đúng lúc này, mấy thanh niên trí thức cùng vài người trong thôn vừa đến nhà tôi mượn liềm, trông thấy cảnh tượng ấy thì ai nấy đều sững sờ.  

Mặt Tô Bội Bội đỏ bừng, vội vàng giải thích.  

Nhưng tôi chỉ yếu ớt ngã xuống đất, bàn tay ôm chặt gò má đỏ rực đến mức như sắp nhỏ máu.  

"Cô nói không phải thì thôi vậy, huhuhu…"  

Ánh mắt Tô Bội Bội lạnh hẳn đi. Cô ta nghiến răng nhìn tôi, nhưng vì quá cao tay nên cô ta vẫn nén nhịn xuống được.  

Chỉ thấy cô ta lảo đảo lùi lại mấy bước, run rẩy chỉ vào tôi mà khóc lóc kể lể, nói rằng tôi vu oan cho cô ta.

"Hũ kem tuyết của tôi ở ngay trong túi áo bên trái của cô đấy, trên đó còn có một vết đen nhỏ nữa… Lúc đầu tôi đã không định làm lớn chuyện rồi, thế mà cô lại vu oan tôi như vậy… Đau lòng quá đi mất, huhuhu!"  

Vẻ mặt Tô Bội Bội cứng đờ, nhưng nhất quyết không chịu lộn trái túi áo ra để chứng minh sự trong sạch của mình.

Thấy vậy, mọi người còn gì mà không hiểu nữa chứ.  

"Tưởng là đứa con gái tốt đẹp gì, ai ngờ lại chuyên đi làm mấy chuyện trộm gà bắt chó còn trở mặt đổ vạ nữa chứ!"  

"Cô cũng nghĩ mà xem, nếu mà tốt đẹp gì thì có bị đày xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này của chúng ta không?"

"Nói cũng đúng, cô ta đã thế này rồi, nhỡ đâu mấy thanh niên trí thức khác trong thôn cũng..."

… Dân làng xì xào bàn tán không ngớt, không chỉ Tô Bội Bội mà ngay cả những thanh niên trí thức khác cũng khó coi.

Chỉ vì một mình cô ta mà hình ảnh của tất cả thanh niên trí thức đều bị ảnh hưởng, lúc này ánh mắt họ nhìn Tô Bội Bội cũng chẳng mấy thân thiện.

Họ thúc giục Tô Bội Bội lộn trái túi áo bên trái ra, thấy cô ta không nhúc nhích, Vương Ngọc Na tính nóng như kem liền xông lên giật lấy.

Keng một tiếng, chiếc hộp sắt rơi xuống đất.

Toàn thể im phăng phắc.

Một người dân trong thôn không nhịn được bật cười thành tiếng, Vương Ngọc Na lập tức đỏ mặt tía tai mắng Tô Bội Bội.

"Sao cô trơ trẽn thế hả?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!