Cha mở cửa xe, đón tôi lên, còn xoa nhẹ đầu tôi, cười dịu dàng:
"Sau này, chỉ còn hai cha con mình nương tựa lẫn nhau thôi."
Tôi cúi đầu ngượng ngùng, chưa quen với sự thân mật đột ngột ấy, nhưng… trong lòng cũng có chút ấm áp.
Lên xe rồi, tôi phát hiện trên xe không chỉ có hai cha con tôi.
Bên trong còn có một người đàn ông nữa thân hình cao to, vạm vỡ trên mặt có một vết sẹo mảnh, chạy từ má xuống quai hàm.
Nói thật… Ánh mắt ông ta nhìn tôi khiến tôi hơi sợ.
Đây là chú Lưu. Cha tôi giới thiệu.
Tôi chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu:
Cháu… chào chú Lưu.
Xe bắt đầu lăn bánh cha tôi nói sẽ đưa tôi rời khỏi thành phố này, đến một nơi tốt hơn để tiếp tục điều trị.
Tôi chỉ khẽ gật đầu.
Một lúc sau, mới rụt rè hỏi:
"Sau này… con còn được đi học nữa không ạ?"
Cha tôi bật cười lớn:
"Không ngờ con gái ba lại là mọt sách đấy!"
"Con yên tâm, ba sắp xếp hết rồi. Chỉ cần con khỏi bệnh việc thi đại học không thành vấn đề! Ba đã hứa với con từ đầu rồi còn gì!"
Câu nói đó khiến tôi cảm thấy… Vui đến phát cuồng.
…
Cha tôi bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Dù là ban đêm, ông cũng nhất quyết không chịu ở khách sạn, chỉ dừng lại ở những nơi hẻo lánh không có camera giám sát để nghỉ ngơi.
Mỗi lần mua đồ ông đều hết sức cẩn trọng, giống như đang trốn tránh ai đó.
Khi tôi hỏi đến.
Ông trả lời rằng sợ bị cảnh sát theo dõi, rồi sẽ bắt cóc tôi, đưa tôi trở lại trại giam.
Dù sao khi ấy… Cũng có không ít cảnh sát phản đối việc ông đón tôi về.
Nghe đến đó, tôi thấy vô cùng cảm động.
Tôi nghĩ: Ông thật sự quan tâm đến mình.
Từ đó, tôi cũng không còn than vãn gì về cuộc sống phiêu bạt, ăn ngủ bữa đói bữa no nữa.
Hôm ấy, tôi ngủ thiếp đi trong xe.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen như mực.
Tôi nhìn qua cửa kính thấy cha tôi và chú Lưu đang ngồi xổm bên vệ đường, mỗi người một điếu thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!